EM NÓI TÔI ĐỪNG YÊU EM NỮA. VÀ ĐÓ LÀ ĐIỀU DUY NHẤT TÔI KHÔNG LÀM ĐƯỢC


Đối với em, tôi là người xa lạ...

Tôi mong em yếu ớt một chút, thỉnh thoảng giả vờ thôi cũng được dựa vào vai tôi than thở, nũng nịu, mè nheo. Nhưng em làm không được. Em quá mạnh mẽ và độc lập.

Tôi mong em thỉnh thoảng vòi vĩnh tôi vài thứ, năn nỉ tôi vài điều. Tôi giả vờ không đưa em đi ăn, mong em sẽ nhăn nhó mà năn nỉ tôi như những cô gái khác. Nhưng em không làm được! Em quá khô khan. Chỉ nhăn mặt một chút rồi okie, bỏ qua như chưa có chuyện gì.

Tôi nói "Khi anh đưa em về, em có thể tạm biệt hoặc làm gì đó tình cảm chút khích lệ anh được không?" Em nghe rồi mọi thứ vẫn vậy. Em không làm được. Em nói em ghét skinship, ghét thân mật.

Tôi mong em mỗi lần gọi điện hay nghe điện của tôi thì làm ơn lắng nghe cho đến hết, tôi muốn nói tạm biệt hoặc gì đó yêu thương đại loại như thế. Nhưng tôi luôn phải chịu những cuộc điện thoại cắt ngang giữa chừng như vậy. Không hề có gì thay đổi. Là vì em sợ cuộc điện thoại sẽ rơi vào im lặng, không ai biết nói gì. Là vì em sợ là người nói câu sau cùng.

Tôi muốn em có gì buồn thì kể với tôi, chia sẻ với tôi. Nhưng em không làm được. Em quen rồi, với em, khi buồn, ngồi một mình, hít hà cái không khí ở nơi em thích, khóc một trận còn hơn kể với bất kì ai. Kể cả tôi.

Phải! Em lúc nào cũng làm tôi thất vọng. Nhưng tôi yêu em! Em nói không cần tôi, nói có tôi cũng vậy, không có chẳng sao thậm chí không có tôi cuộc sống của em sẽ nhẹ nhàng hơn.

Tôi phải làm gì mới quên được em? Người con gái đầu tiên tôi tha thiết nhớ nhung. Em mạnh mẽ, độc lập và em không cần tôi. Nhiều lúc đi bên em, tôi cảm thấy giữa chúng tôi là ranh giới của hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thế giới của em ngây thơ, trong sáng nhưng cô đơn, một mình. Tôi muốn xuyên qua cái danh giới ấy nhưng tôi làm không được.

Thi thoảng tôi thấy em giống như một đứa trẻ con, nhẹ nhàng, ngơ ngác. Thi thoảng tôi thấy em như một chàng trai, mạnh mẽ, bất cần. Thi thoảng tôi thấy em như một người con gái xinh đẹp, dịu hiền. Nhưng cho dù tôi thấy em thế nào thì em vẫn không cần tôi, không có chút gì liên quan tới tôi.

Và rồi em ra đi, khỏi thế giới của tôi. Giống như một cô gái với chiếc vali nhỏ bước ra đi nhẹ nhàng, không một dấu vết.
Tạm biệt em! Cô gái dở hơi, ẩm ương đến điên dại.

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »