Chiều nay Hà Nội mưa xối xả như trút tâm tư của anh vào khoảng không gian vô tận, chả biết từ khi nào anh thích ngắm mưa và suy nghĩ vu vơ như vậy, nhưng thật ra anh vẫn luôn nhớ về em mỗi khi rảnh rỗi hoặc chỉ có riêng anh với căn phòng trống trải cô đơn của mình.
Vẫn biết kỷ niệm là những gì đã đi qua và không thể níu giữ, chỉ là đôi khi vu vơ, bất chợt anh vẫn chạnh lòng nhớ đến em. Mưa rơi nhanh như giọt nước mắt của anh vậy..
Mưa vẫn rơi và nỗi nhớ cứ hoài trong anh. Căn phòng thêm ảm đạm và anh cứ mãi lẩn quẩn với những kỷ niệm ngọt ngào mà đôi ta có được, chúng trói anh bằng những vòng dây nỗi nhớ. Chẳng biết phải làm gì, phải như thế nào ?! Chỉ có thể tự dày vò anh nhớ em, sao nhớ quá!
Anh ngồi đây và vẫn nhớ cái cảm giác còn yêu em quá nhiều và đậm sâu mà vẫn phải xa em và để em đi như thế. Lòng vẫn mong và muốn em đến với ai đó hạnh phúc hơn anh, tương lai tốt đẹp hơn khi em ở bên anh...Thật ra là sự ích kỷ của bản thân anh đến giờ còn lớn hơn cả điều đó, khi yêu mà, ai cũng ích kỷ cũng chỉ muốn là của riêng mình thôi. Giờ thì cũng đã quá muộn để anh hối tiếc hay là tự trách bản thân mình nữa. Nên đã nhớ lại càng nhớ em nhiều hơn.
Mưa vẫn rơi đều. Căn phòng chẳng khác xưa nhưng đã vắng đi hình bóng một người đã quá quen thuộc, hình bóng mà khi mưa anh vẫn ngồi cạnh để cho dựa vào nghe tiếng mưa rơi nhìn trời mưa và ta nghĩ về những thứ thật đẹp.Ở cái tuổi dở dở 20 này cũng lắm suy nghĩ và tâm tư thật. Anh cũng như những người khác thôi cũng chả thể vô cảm chả thể nào mạnh mẽ mãi như thế được. Dù đã qua một thời gian nhưng anh vẫn dõi theo em mỗi ngày và biết tình cảm trong ta vẫn còn đó nhưng chỉ có thể để đó được thôi.
Lạnh sắp ghé rồi. Tháng 10 rồi, thèm được cái ôm từ ai đó thật nhiều, vẫn hay tự tưởng tượng ra viễn cảnh ta lại hạnh phúc như ngày nào. Chả biết bao giờ mới có ngày đó nhưng hiện tại em vẫn ở đó và anh vẫn có thể nhìn thấy và nhớ về em như này là được rồi.
Nhớ em..!