LÀM BẠN THÔI ANH NHÉ


Em là một cô gái bình thường, trộn lẫn với những cô gái bình thường khác trong xã hội náo nhiệt này. Anh là một chàng trai tài giỏi, và cũng có thể gọi là điển trai. Hai ta gặp nhau khi anh và em còn bé xíu. Dần dà, hai ta chơi thật thân với nhau, thân tới mức anh đã trở thành một thói quen của em, đã trở thành người giúp em đối mặt những lựa chọn khó khăn, là cái ghế của em khi em mệt mỏi, là người cho em trút mọi ưu phiền. Nói chung, anh đặc biệt, đặc biệt lắm, tới mức một ngày không gặp anh là em sẽ hoảng lên, và tự kẹt trong mớ bòng bong chính mình gây ra.
Nói chung, anh quan trọng lắm, anh có biết không?
Vì vậy, anh là người em không muốn mất nhất trên đời, anh biết không?
Vậy mà, chỉ vì một sai lầm ngu ngốc, em đã đánh mất anh, đánh mất con người em mãi mãi yêu thương.
Chỉ vì em lầm tưởng tình cảm của chúng ta là tình yêu!
Vì vậy, làm bạn thôi, anh nhé!       
Em đã từng nói phải không anh, em mãi mãi chỉ là một người con gái bình thường. Em thích mua sắm, thích ca hát, ưa lãng mạn, và thèm muốn cảm giác yêu và được yêu. Khi thấy các cô bạn gái tay trong tay với người yêu trong khi mình còn chưa có một mối tình đầu, lòng em chợt hụt hẫng, ghen tị, pha lẫn chút chua chát. Lúc đó, em buồn, cứ tưởng không ai thích mình, hay mình quá kén cá chọn canh. Nhưng thôi, em tìm cách vượt qua nỗi cô đơn đó, bởi em biết, dù không có một người bạn trai chăm sóc em, anh sẽ luôn ở bên cạnh.
Nhưng, em vẫn thấy khó chịu, đặc biệt là khi tụi bạn trêu chọc em là sao bây giờ vẫn còn độc thân, có cần tụi nó mai mối cho không? Em ghét! Ghét cực kì.
Và em cũng cô đơn lắm, mong mỏi lắm một bờ vai rắn chắc, một đôi môi nồng nàn, một thứ tình cảm không-phải-là-tình-bạn.
Có lẽ do vậy, khi anh ngỏ lời, em đã đồng ý, không cần biết tới tương lai, không cần biết tới tình bạn vững chắc bao năm giữa hai chúng ta. Sao lúc này ngẫm nghĩ lại, sao em thấy mình hẹp hòi quá, xấu xa quá, để rồi đánh mất người bạn tuyệt vời là anh.
Và hình như, hẹn hò anh, cũng là một sai lầm, một sai lầm tai hại để rồi cả hai phải đau đớn.
Em biết anh luôn hiểu anh, luôn biết em nghĩ gì, nhưng sao anh không biết điều thầm kín nhất trong trái tim anh, đó là tình cảm giữa hai chúng ta, không phải là tình yêu!
Vì thế, làm bạn thôi, anh nhé!
Giờ đây, tiếng xin lỗi của em đã quá muộn rồi,chuyện lầm đã lỡ, với bao đắng cay, với bao chua chát. Tuy vậy, em vẫn muốn xin lỗi anh, xin lỗi anh vì tất cả những gì em đã gây ra, cho trái tim anh, cho trái tim em, cho hai chúng ta. Em hối hận lắm! Giờ xin anh, tha lỗi cho em nhé!
Tại sao anh tài giỏi như vậy, hoàn hảo như vậy, mà em không yêu anh? Đúng, người như anh, chắc chắn không thiếu người thích và thậm chí là yêu. Vậy tại sao? Tại sao anh nhỉ?
Em biết chắc một điều, anh rất quan trọng trong cuộc sống của em, tới mức có lẽ thiếu anh thì em sẽ chết vì cô đơn mất. Anh từ bao giờ đã trở thành một thói quen, một chốn để em dựa dẫm, để em nhờ cậy, để em tâm sự. Vậy tại sao em không yêu em? Vậy tại sao trái tim của em không đập lấy một nhịp? Vậy tại sao em không hề cảm thấy chút đỏ mặt hay xấu hổ, ngượng nghịu bên cạnh anh?
Em không biết, anh à.
Thế nhưng em biết chắc một điều, tình cảm của em dành cho anh, vượt trên mức tình bạn, thậm chí là bạn thân nhất, vượt cả tình thương, nhưng chưa phải là tình yêu. Tình cảm của chúng ta là đâu đó ở giữa hai khúc ấy. Dường như anh đã cố hết sức để đi tới chữ yêu, nhưng sức anh đã cạn rồi, không nên phí sức nữa anh à, kẻo không ta sẽ mất nhau mãi mãi đấy!
Ai nỡ cố sức ép yêu hả anh?
Vì vậy, làm bạn thôi, anh nhé!
Tại sao, khi đôi ta gần nhau như vậy, mà hai trái tim lại cách nhau xa đến thế? Trái tim hai ta như hai đường thẳng song song, đi đều bên cạnh nhau, đi mãi, nhưng không bao giờ chạm nhau.
Luôn luôn có một khoảng cách xen giữa.
Đó là khoảng cách giữa chữ yêu và con đường anh đang đi đấy! Khoảng cách không bao giờ tháo gỡ được.
Vậy thì phí sức làm gì? Em mệt, anh cũng mệt rồi, thôi, bỏ cuộc anh nhé!
Vậy nên, đôi ta chỉ nên làm bạn thôi, được không anh?
Chàng trai đọc xong một câu chuyện trên mạng, một blog của một ai đó quen thuộc, chợt mỉm cười. Rút điện thoại ra, chàng nhắn tin vào số mình đã ghi nhớ từ lâu.
Ngắn gọn, dễ hiểu:
"Ừ"
Nếu cố gắng không được, hãy làm hai đường thẳng song song thôi.
Không hơn
Cũng không kém.

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »