TÌNH YÊU UNFRIEND


Cô gái Mai Anh tính khí tiểu thư, chàng trai tên Thanh trẻ con chưa lớn, không ai nhường ai nên suốt ngày cãi nhau. Chia tay thì không đành, níu kéo thì sợ cái tôi biến thành quá nhỏ bé, thế là thỉnh thoảng dọa nhau unfriend Facebook, mà khổ có lần nào unfriend được đâu, sợ unfriend rồi người ta giận thật, rồi biến mất luôn cũng không biết chừng.
Nghĩ kỹ thì cũng chỉ là mấy chuyện cỏn con, nhưng cứ phải gân cổ lên cãi cho bằng được. Người ta yêu nhau dịu dàng bao nhiêu, đằng này chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của đối phương mà bới móc, nào là "Đầu anh bù xù như tổ quạ", "Tóc em xơ xác chẳng khác chổi rơm ra đường", nào là "Con trai gì mà yếu ớt, bê cái chậu cũng không nên thân", "Con gái gì mà chẳng có nửa phần nữ tính, bướng bỉnh thì không ai bằng", "Nhìn anh X ở lớp trên mà xem, cao ráo đẹp trai lại học giỏi nhất trường", "Em thì có bằng ai, nhìn nhỏ Y lớp dưới mà xem, xinh xắn dễ thương lại có tài ca hát".

- Chê à! Chê thì unfriend đi nha.
- Unfriend thì unfriend, ai sợ ai?
Giận hờn lỡ lời thế thôi, chứ cả ngày ngồi trỏ vào cái nút "Unfriend" ấy mà không sao "xuống tay" được. Hôm sau đến lớp lại cười cười giả vờ quên sạch chuyện hôm qua, tim mắng tay chín phần yếu ớt, tay lại đổ tội cho tim mười phần nhu nhược.
- Tay không chịu bấm, kỳ ghê cơ!
- Thôi mặc kệ tay! Anh dẫn Mai Anh đi ăn kem ha!
Nghe đến kem mắt liền sáng rực, tay khoác tay quên hết mọi phiền muộn trên đời. Mà con gái gì khác người, chỉ thích ăn kem vào mùa đông mới lạ, báo hại đến tối ho sù sụ không ngủ được, gọi điện đánh thức một người đang cuộn mình ấm áp trong chăn.
- Anh ơi! Em bị ho. Họng đau lắm!
- Trời ạ! Ai bảo bướng không nghe lời. Anh nói ăn hai cái thôi, đằng này nhất định đòi ăn liền ba cái cơ. Ho cũng đáng lắm!
Con gái thật khó hiểu, mới có thế đã phụng phịu tắt máy, để lại cho đầu dây bên kia những tiếng "tút tút" liên hồi. Cứ nghĩ chuyện tình yêu phải giống những bộ phim Hàn Quốc. Nam chính bất chấp đêm đông rét căm, chạy đến đưa cho nữ chính một vỉ thuốc hoặc một chiếc khăn quàng cổ, kèm theo môi hôn đặt thật nhẹ lên trán, bệnh không chữa cũng tự khỏi. Nhưng thực tế thì...
"Người yêu người đương chẳng lãng mạn gì hết!"
Tiện tay "bốp" một cái. Chiếc điện thoại bé nhỏ nào có tội tình gì, sao phải chịu cực hình cắm đầu xuống đất. Pin một đằng, nắp ốp lưng một nẻo, ranh giới chịu đựng cũng từ đó tan theo. Khóe mắt đỏ hoe, không rõ vì cổ họng bỏng rát, hay bởi ai đó cố tình hờ hững không quan tâm.
"Lần này nhất định phải unfriend."
Quyết tâm đã hạ nhưng điện thoại đã hỏng, Facebook không vào được thì unfriend kiểu gì. Tự dưng ghét cay ghét đắng cái tính khí tiểu thư đỏng đảnh. Giá như bĩnh tĩnh một chút, unfriend đã rồi hãy ném thì có phải tốt không. Tủi thân gạt nước mắt, ôm chăn sụt sịt rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
***
Hôm sau thức dậy điện thoại bỗng hồi sinh, nhận được tin nhắn của người yêu lòng ngập tràn hạnh phúc.
"Ốm thiệt hả? Anh qua chở Mai Anh đi học nè."
Thò đầu qua cửa sổ, thấy một bóng áo trắng đang đứng đợi phía dưới, cảm giác đông này nắng sưởi ấm con tim. "Sao hôm qua không dịu dàng như thế, làm người ta tốn mấy lít nước mắt". Miệng lẩm bẩm, vội vàng chạy xuống nhà, chả bù với mọi khi thò chân ra khỏi giường thôi cũng ngại. Mới chạm mặt đã nghe càu nhàu:
- Đang ốm mà ăn mặc phong phanh thế hả?
- Mũ đâu, khăn đâu, tất đâu?
Định cãi lại xong nghĩ thế nào lại thôi, ngoan ngoãn chạy lên nhà trùm mũ quàng khăn đi tất. Sáng nay sương mù giăng kín lối, gió lùa từng cơn lạnh tê tái, bỗng dưng thấy thương cho mấy đứa "gấu chưa có mà gió đã về". Ngồi sau xe ôm eo ai thật chặt, tủm tỉm cười tự mình khen mình:
"Cũng may hôm qua chưa unfriend."
Đến lớp nghe giảng câu được câu chăng, giờ ra chơi ngồi lì trong lớp không ra ngoài. Cổ họng đau đến chảy nước mắt, nói chuyện bình thường cũng khó khăn. Hối hận vì đã không nghe lời, và cần lắm một vòng tay để siết chặt nỗi cô đơn mới chớm. Nhưng người yêu đang nơi đâu?
Người yêu đang đứng ngoài hành lang nói chuyện với nhỏ Ánh Hồng lớp bên, không biết nói gì mà miệng cười chẳng thể khép lại thế kia. Đáng ghét! Ánh Hồng thì có gì hay chứ, chẳng qua chỉ xinh xắn hơn Mai Anh một chút, học giỏi hơn Mai Anh một chút... Ôi! Nhưng sao cái gì cũng hơn hết? Xét lại bản thân không có gì bằng người ta. Tủi thân muốn khóc.
- Anh Thanh ở bên Ánh Hồng vui nhỉ?
- Em lại nghĩ đi đâu rồi? Ánh Hồng cùng đội tuyển toán với anh. Bọn anh chỉ trao đổi bài vở thôi mà.
Nhắc đến môn toán, toàn thân lại phát sốt bừng bừng. Bạn trai học giỏi toán nhất lớp, còn nằm trong đội tuyển học sinh giỏi của trường, trong khi bạn gái thì... Tuần trước bài kiểm tra một tiết bị hai điểm, bố biết được chẳng nói chẳng rằng lên phòng thu hết son môi và túi xách. Tổn thương quá sâu sắc! Mà có phải do bạn gái lười đâu, tại đề bài khó quá đấy chứ. Từ nhỏ đã quen được nuông chiều, nên mới bị mắng vài câu đã khóc òa nức nở. Bạn trai đã không dỗ dành thì thôi, lại còn lớn tiếng:
- Phiền quá đi! Học dốt sau này anh nuôi. Khóc cái gì?
Chuyện cũ cộng thêm chuyện mới, nghĩ lại tức càng thêm tức, liền bài cũ soạn lại:
- Unfriend nhé! Anh đi mà chơi với Ánh Hồng!
- Ơ kìa! Anh có làm gì đâu?
- Không làm gì cũng unfriend!
Bình thường chỉ dọa thế thôi, lần này ghen tuông biến thành dũng khí nên làm thật, nhấn nút "Unfriend" xong gạt nước mắt đi về. Hai đứa không nói chuyện với nhau suốt mấy tuần liền. Gái không mở lời, trai cũng không xin lỗi (vì có lỗi gì đâu mà xin). Hằng đêm thao thức đợi chờ tin nhắn chúc ngủ ngon quen thuộc, nhưng đợi hoài không thấy. Thỉnh thoảng cố tình post một status đầy tâm trạng, cũng chẳng ai để tâm ngoài mấy đứa trồng cây si suốt ngày thích buông lời ngọt ngào.
Họng đau mãi chưa khỏi, vừa lên Facebook kêu ca một chút đã thấy trước cửa nhà xuất hiện một giỏ thuốc đủ các thể loại, nào là viên ngậm ho, thuốc kháng sinh, chống viêm, vitamin... Chắc lại là "cây si" nào đó làm việc dư thừa.
"Ừ thì tôi đẹp, nhưng tim tôi chật hẹp, vì đã chót mang hình bóng ai kia."
Nghĩ đến "ai kia" lòng chợt chùng xuống.
"Đồ ngốc! Người ta unfriend cũng không thèm add lại."
Bố thấy con gái buồn bã không vui, đem trả lại son môi và túi xách, còn cho thêm một tháng tiền ăn quà vặt, không quên động viên từ nay phải cố gắng học hành.
"Con gái đã học dốt thì chớ còn đành hanh, ai mà chịu cho nổi."
Từ đó nghe bố chăm chỉ hơn, nhưng cũng chỉ học toán thôi, những môn khác không quan tâm. Buổi tối nghe chuông nhà reo vang, chạy xuống chỉ thấy giỏ thuốc đặt trước cửa. Sáng dậy lủi thủi dắt xe đi học một mình, cảm giác có người dõi theo nhưng ngoảnh lại chỉ tìm thấy một khoảng trống mênh mang lạnh ngắt. Những ngày cuối đông trời se sắt. Sao nhớ quá hơi ấm từ bàn tay người đó. Gắn phone vào tai nghe một bản tình ca, nước mắt nóng hổi vô thức lăn dài trên má.
Hối hận thật rồi!
***
Hối hận thì hối hận, nhưng lỗi lầm nhất định không thừa nhận, học theo Thỏ Bảy Màu viết một tin nhắn thật "nửa vời". "Em biết lỗi rồi, anh xin lỗi em đi!". Nhấn nút "Send" và hồi hộp đợi chờ, tất cả những gì nhận được chỉ là một khoảng trắng trống không trên màn hình. Chống cằm bên khung cửa nghĩ ngợi vẩn vơ, cảm giác thời gian dạo này trôi chậm ghê, chả bù với khi xưa, ngày tháng thoi đưa khi hai mái đầu ngả vào nhau rất nhẹ. Em hỏi anh có thích em không, anh đương nhiên trả lời là "có", em lại hỏi liệu sẽ thích bao lâu, thích nhiều không, nếu nhiều thì nhiều bao nhiêu. Có hôm học sinh gương mẫu đang làm bài tập, học sinh cá biệt cứ lải nhải bên tai những câu hỏi vu vơ ấy, kết quả liền bị la một trận.
- Phiền quá đi mất! Yên lặng cho tôi học.
"Học học học, lúc nào cũng chỉ biết học thôi!", nhưng giờ thèm bị quát như thế cũng không được nữa. Thờ dài một tiếng, lại lầm lũi dắt xe đến trường. Hôm qua dự báo thời tiết gió mùa đông bắc tràn về, nhiệt độ tiếp tục hạ. Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây, tự giác trùm mũ quàng khăn đi tất không đợi ai nhắc. Người ta không thương mình, thì mình phải tự thương mình.
Mọi khi ngồi sau xe anh, huyên thuyên tán chuyện chẳng để ý thế giới xung quanh. Hôm nay mới nhận ra đường đến trường vắng hoe thưa thớt, chỉ có nỗi buồn theo gió mênh mang cả đất trời. Dừng xe trước cổng trường mua một chiếc bánh mỳ, chợt nhớ ra lần đầu tiên gặp nhau, hai đứa cũng đang gặm bánh mỳ. Có thứ gì đó vừa rớt xuống, mặn đắng tan trên môi. Bạn hỏi vì sao khóc, sĩ diện quay mặt đi chỗ khác.
- Khóc đâu mà khóc. Bánh mỳ cho nhiều ớt quá thôi!
Hờ hững thả cặp sách xuống ghế, mắt buồn liếc nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh. Cả tuần nay không thấy anh đến lớp, nhớ đến mức tim ngừng đập nhưng không thể làm gì. Lén vào trang cá nhân của người "không còn là bạn", cũng chừng đó thời gian chưa cập nhật trạng thái mới. Lang thang lướt Facebook, đọc được một trích dẫn khá hay về tình yêu. "Tình yêu là sợi chỉ hai người kéo hai đầu, chỉ cần một người buông là tình tan duyên hết". Cúi mặt hỏi mùa, thế là hết thật sao?
Mùa đáp lại cô gái bằng một trận mưa lớn. "Đã lạnh thì chớ giờ lại còn mưa. Đáng ghét!". Nhìn mưa, nước mắt ứa ra không cách nào kiểm soát. Một lần nữa bạn hỏi vì sao khóc, và một lần nữa câu trả lời nghịch ý con tim:
- Khóc đâu mà khóc. Mưa rơi lên mắt mà thôi!
Bạn chán nản bỏ đi nơi khác. Đúng lúc ấy, điện thoại báo nhận được tin nhắn phản hồi trên Facebook, cảm xúc vỡ òa như mưa vỡ tan trên nền đất, khóc cười cùng lúc trông rất ngộ.
"Anh xin lỗi (dù anh không biết mình có lỗi gì). Anh bị cảm lạnh nên nghỉ học mấy hôm. Cô bé hết giận anh chưa? Đã hết đau họng chưa? Trời đang mưa đó, tẹo về nhớ mặc áo mưa nhé. Đi đường cẩn thận vào! Không được lơ đãng vượt đèn đỏ như hôm trước đâu!"
Ngây ra một lúc lâu, chợt hiểu ra giỏ thuốc trước nhà là anh mua, người âm thầm đi theo mỗi buổi sáng cũng là anh. "Thì ra cũng biết quan tâm đến mình lắm!". Ôm điện thoại vào lòng mỉm cười ngây ngốc. Tự dưng thấy thương điện thoại ghê, hối hận vì hôm nọ đã "lỡ tay" ném điện thoại thân yêu xuống đất.
Hai đứa nhắn tin nói chuyện mãi tới tận khuya, như muốn bù đắp cho sự im lặng của những ngày xa cách. Lịch sử hội thoại dài đến cả nghìn tin nhắn, trong đó có câu: "Em sai rồi! Từ giờ không giận hờn vu vơ nữa. Add friend lại anh nha!"
Chỉ thế thôi là đủ, để nụ cười theo vào giấc ngủ...
***
Sáng nay thức dậy lòng hạnh phúc bồng bềnh. Đến trường vui tay ngắt mấy bông hoa, hoa gì màu tim tím, cũng không rõ tên nữa. Thầy giám thị bắt được tại trận, nhớ không nhầm là lần thứ mười ngắt hoa. Chín lần trước đã nhân nhượng bỏ qua nhưng vẫn không chừa, nên mời em lên phòng thầy "ngồi chơi uống nước", vừa uống vừa viết bản kiểm điểm xin chữ ký phụ huynh.
Người đứng ngoài lo lắng ngó nghiêng, kẻ ngồi trong bị phạt nhưng sao miệng cứ cười tủm tỉm. Viết bản kiểm điểm chứ có phải được nhận giấy khen đâu? Lướt Facebook trong lúc chờ đợi, News Feed hiện lên bức ảnh selfie của người yêu tải lên ít phút trước, kèm theo dòng trạng thái: "Em xin lỗi trường. Hoa đẹp quá nên lỡ ngắt mấy bông cài đầu cho xinh tươi."
Lắc đầu phì cười: "Cô bé ngốc! Lớn rồi mà vẫn trẻ con lắm!".
Bước ra từ phòng giám thị với gương mặt rạng ngời, cả một khoảng trời ảm đạm bỗng bừng sáng. Nhìn người đang đợi mình trước cửa, mắt ướt long lanh tim rộn ràng, quên hẳn gió mùa này vẫn cắt da cắt thịt. Cảm xúc trào dâng bất tận, nhất thời không nói nên lời.
- Anh... anh ...
- Ừ anh đây! Em ngứa tay hả? Sao suốt ngày ngắt hoa?
- Tại hoa đẹp quá chứ có phải em nghịch đâu!
- Rõ ràng em nghịch mà còn cãi?
- Em cứ cãi đó, anh có thích un...
- Un... cái gì?
- Un... À không! Là... ăn kem. Em đang thèm ăn kem.
- Lại ăn kem? Không sợ viêm họng nữa à?
Tay nắm tay thật chặt, kéo đi.
- Ăn hai cái thôi, không viêm họng được đâu.
Mùa đông như biến thành mùa hạ. Hơi ấm từ đôi bàn tay đan khiến trái tim thổn thức muốn tan ra. Tự nhủ từ giờ sẽ mãi mãi tay trong tay như thế, không bao giờ nhắc đến hai chữ "unfriend" nữa.

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »