- Em, làm bạn gái anh nhé?
- Suy nghĩ!
- Không được, đồng ý hay là không? Hoặc là tối nay anh không cho em về!
- Nghĩ sao mà thế này không đồng ý hử? – Vy nắm tay Phong giơ giơ lên cho anh xem
Một nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào thoảng qua trên môi Vy, cơn gió nhẹ thoảng quá, tóc Vy bồng bềnh, hạnh phúc!
- Mình chia tay em nhé?
- Sao cơ?
- Anh...anh xin lỗi.
- Em đã biết hết rồi – Vy cười nhạt
- Biết?
- Ừ, em đã thấy anh chở người con gái đó – giọng Vy bình thản
- Anh xin lỗi, anh định sẽ nói sự thật với em sớm hơn, nhưng....
- Ừ! Em chấp nhận lời xin lỗi nhưng em không bao giờ tha thứ - uống ly cà phê sữa nhưng từng giọt từng giọt đắng ngắt như đang chảy vào tim Vy. Cảm thấy mắt nhòe đi, Vy đứng vụt dậy. – OK! chúng ta chia tay ha!
- Em không thể xem anh là bạn được sao? – Phong nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhòe nước của Vy.
- Anh nghĩ em có thể quên được những tổn thương này sao? –Vy mỉm cười – Chúng ta hãy xem nhau nhu người xa lạ thì tốt hơn. – Vy quay lưng bước đi, lòng nặng trĩu, từng dòng nước mắt tuôn ra ào ạt, mím chặt môi tự nhủ bản thân không được yếu đuối. Đắng ngắt!
Giây phút hạnh phúc và giây phút chia tay ồ ạt ùa về trong tối nay, cơn gió lùa vào...chợt lạnh. Lần này Vy òa khóc thật to, thật to, để gột rửa sự nhung nhớ, nỗi buồn phiền như gặm nhấm và gào thét trong lòng Vy, quặn thắt.
- Này, hôm nay chúng ta đi chơi đi – Hân, cô bạn người Đà Nẵng của Vy, cũng là đứa bạn thân nhất trong lớp. Cô bạn đặc biệt rất thích nói và đặc biệt mê zai đẹp.
- Đi đâu?
- Quán cà phê của bạn của bạn của bạn tui mới khai trương ngày hôm nay, không gian và thức uống có vẻ ok lắm. Ơ....bà sao vậy?
- Uhm, tui và ông Phong chia tay rồi
- Hả?
- Ờ!
Hân im lặng nhìn Vy, rồi bất ngờ ôm chặt lấy Vy
- Tui yêu bà nhất, ông Phong xi nhê gì, có tui đây rồi.
Vy thích sự hồn nhiên đó của Hân.
Vy cùng Hân đến quán cà phê mà theo Hân giới thiệu là anh chủ quán người Bắc khá đẹp zai, đúng rồi!mê zai đẹp như Hân thì để sẩy lúc nào chứ.
- Ơ! – Vy đứng sững lại, là Phong và cô gái kia.
- Em... - Phong bối rối
Cô gái kia nhìn Vy rồi lại nhìn Phong, Vy mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Phong
- Lâu ngày không gặp, chào anh!
Hơi sững vì thái độ giả vờ như không – từng –là-gì của nhau của Vy, nhưng Phong vẫn kịp đáp lại.
- Ừ!em khỏe chứ?
- Uhm.
Hân không để cuộc đối thoại gương gạo kia kéo dài được lâu, lắc lắc tay Vy bảo "Đi thôi!" kèm theo cái liếc xéo dành cho Phong, cô bạn này đôi khi đáng yêu không tả được.
- Anh Nam đây là bạn em
- Chào em!
Nam có đôi mắt cười, anh cười tít mắt khi gặp Vy, cơ bản nhìn vào cũng có chút thiện cảm.
Về nhà, Vy vào facebook, thấy nick Phong online, Vy chợt gõ vu vơ " Mọi thứ chấm hết rồi, vậy nên em sẽ...."
Ba chấm lấp lửng, Vy vào facebook Phong định chuyển chế độ unfriend với Phong thì có tiếng chuông điện thoại.
- Alô!
- Chị là Vy đúng không?
- Vâng, bạn là...?
- Em là người yêu của Phong.
- Sao em?
- Chị đừng gặp anh Phong nữa được không, em biết chị từng là người yêu cũ của anh, nhưng đã là cũ rồi thì chị đừng vướng bận gì nữa nhé!
- Có cần em phải nhắc không nhỉ?
- Có đấy, hôm nay 2 người giả vờ như không quen biết trước mặt tôi còn gì, chị đừng tưởng là tôi không biết nhé.
- Cướp người yêu của người khác, giờ em cảm thấy không an toàn sao?
- Là anh ấy chọn tôi, tôi chỉ mong chị đừng can thiệp vào cuộc sống của anh ấy nữa và đừng lén lút liên hệ với anh ấy qua facebook nữa.
- Gì cơ! hóa ra phải quản lý cả facebook, em sợ mất anh ấy vậy sao?
- Chị là kẻ thua cuộc!
Cô gái kia tắt máy, sự đôi co giữa các cô gái hiện tại và quá khứ bình thường Vy chỉ thấy trong phim, bây giờ đang đối diện với nó, thật khó khăn so với tưởng tượng. Vy nhoẻn miệng cười và nước mắt vẫn cứ rơi.
***
- Đưa tui đi cắt tóc, luôn và ngay đi!
- Điên hả má!
- Tui muốn!!!!! – Vy nhấn mạnh 2 từ to rõ ràng trước mặt Hân – Và tui muốn đi làm thêm nữa!!!!
- Ô kê
Hân có khác, cô bạn cá tính đưa Vy đi cắt tóc, không hiểu nó tiếc mái tóc dài của Vy hay sao mà theo chỉ đạo của nó, thợ cắt tóc chỉ cắt có ngang vai xoăn cụp chứ không ngắn củn như trí tưởng tượng của Vy, nhấn thêm tóc mái thưa. Giờ trông Vy năng động hơn trước kia, nói đúng hơn là cách đây vài giờ.
- Giờ muốn đi làm thêm phải không má?
Gật gật đầu, Vy bị Hân lôi xềnh xệch tới quán cà phê anh chủ người Bắc đẹp trai nọ. Một hồi giới thiệu xong xuôi, anh đồng ý cho Vy làm ca tối tại quán.
Nam, thoạt đầu anh có vẻ lạnh lùng, Vy cũng ít có tính đùa giỡn, nên làm xong cũng vội ra về ngay. Nhưng nếu hôm đó Vy không để quên đồ tại quán thì có lẽ không được thấy một Nam rất khác.
Vốn tại quán có thuê người đàn piano nên bình thường Vy không biết Nam biết đàn, giờ đây khi mọi người trong quán về hết cả Vy được thấy một anh chủ bề ngoài lạnh lùng và nói chuyện khá khô khan giờ đây đang lướt bàn tay lên phím đàn. Bản nhạc May be réo rắt, ánh mắt Nam nhắm lại như đang say sưa theo từng nốt nhạc. Bản nhạc da diết, đượm buồn, nhớ về Phong, Vy mím chặt môi say sưa chống cằm nhìn, nhưng khá mệt và buồn ngủ!
Cảm thấy có ai đang vuốt nhẹ lên tóc, mơ màng mở mắt, là Nam, anh đang mỉm cười nhìn cô, đồng hồ điểm hơn 11h đêm, Vy đứng vụt dậy, áo khoác Nam đắp cho Vy rơi xuống đất.
- Anh cứ nghĩ có kẻ trộm nào vào quán lại ngủ quên cơ đấy!
- Em xin lỗi, em quên một vài thứ quay lại lấy, anh đàn hay quá nên.... – Vy cắn chặt môi.
Nam xoa xoa đầu Vy nheo mắt cười
- Anh đùa thôi, để anh đưa em về, con gái về khuya không tốt!
- Anh biết đàn lâu chưa?
- Ừ, cũng lâu rồi, anh bỏ nhà vào Sài Gòn thi nhạc viện mà
- Hử? là sao?
- Anh tìm người con gái anh lạc mất.
- Anh tìm người giữa đất SG này cơ á!
- Ừ! ngốc hả?
- Vì ở đây rộng lớn, người ta khó tìm thấy nhau
- Anh tìm thấy rồi
- Chúc mừng anh
- Nhưng cô ấy không nhìn anh
Có vẻ như câu chúc mừng của Vy quá thừa thãi, im lặng cho đến khi về đến nhà. Tuy nhiên giờ đây Vy có một cái nhìn khác về Nam.
Có vẻ sau đêm hôm đó, mối quan hệ giữa Vy và Nam tốt hơn. Nam quan tâm Vy nhiều hơn, đôi khi sau mỗi giờ làm, Nam đều chuẩn bị một cái bánh nho nhỏ cho Vy bảo là "ăn kẻo đói, rồi lại nói ông chủ bóc lột sức lao động". Cơ bản là lâu lâu Nam kéo Vy ở lại đàn cho Vy nghe, Vy tò mò hỏi Nam về cô gái đó nhưng Nam chỉ lắc đầu cười.
Có lần chả hiểu thế nào khi pha cà phê, Vy vô ý để nước sôi dội vào tay, Nam xuýt xoa như chính mình bị đau, bảo Vy ngồi im để Nam bôi thuốc, tự dưng tim Vy lỗi đi một nhịp hay là "mình thích anh ấy rồi?"- tự bản thân hỏi vật nhưng Vy lắc đầu nguầy nguậy.
Một ngày như thường lệ Vy đến quán làm, không thấy Nam đâu, Vy dọn dẹp lại quán thì...
- Cho order thức uống đi!
- Có ngay – Vy đứng khựng lại, trước mặt Vy là Phong
- Vy, anh xin lỗi vì....
Chưa kịp dứt lời thì Phong ôm chặt Vy "anh yêu em, chỉ là anh say nắng thôi, tha thứ cho anh nhé".
- Anh buông ra đi – Vy vùng vẫy
- Chỉ lần này thôi, anh hứa!
Vy đang vùng vẫy thì có một lực kéo mạnh khiến Phong phải buông Vy ra, là Nam.
- Vy là người yêu tôi!
Phong đấm thẳng vào mặt Nam, rồi 2 người con trai đánh nhau. Vy cứ tưởng những cảnh trong phim này không bao giờ xảy ra với mình. Bây giờ khách trong quán hoảng sợ thanh toán tiền bỏ về cả. Thường thì nhân vật nữ chính trong phim sẽ đứng tần ngần không biết giải quyết thế nào, nhưng Vy thì lấy ca nước hất thẳng vào mặt hai người con trai đang nóng máu.
- Hai người có thôi đi không hả?
- Tôi hết yêu anh rồi, và mong anh đừng bao giờ tìm tôi nữa – Vy nhìn thẳng vào mắt Phong
- Còn anh là cái gì mà làm người yêu tôi chứ. – Vy tức giận vì Nam đã làm cô rung động nhưng cô thừa biết trái tim anh đã dành cho người khác, cũng như nhau cả thôi.- Thật xấu hổ - Vy òa khóc bỏ vào trong.
- Phong bỏ về rồi
- Ừm...
- Anh là cái thá gì làm người yêu em chứ?nhỉ?
- Anh có người con gái của anh rồi, đừng làm em bối rối.
- Ừ!trước là thích, giờ anh yêu người đó!
- Có cần phũ với em vậy không
- Anh không phũ với em
- Đang
- Anh muốn tỏ tình với cô ấy.
- Anh đi đi, em trông quán
- Anh yêu em!
- Hử?
- Anh yêu em, anh không nói lần nữa đâu nhé!
- Nhưng....
***
Hà Nội, 4 năm trước
- Này em, không được ngủ ở đây đâu đấy
- Ơ, thế ạ, em xin lỗi.
- Em là người miền trong à!
- Vâng, em đi du lịch
- Một mình
- Vâng
- Và ngủ bụi? - Nam phá lên cười
- Chỉ là ngủ quên thôi, ở đây yên bình quá, chỉ cần cắm tai nghe nhạc, anh nghe thử không?
Khoảnh khắc cô bé ấy cho Nam nghe bản nhạc May be, anh cảm thấy như có tiếng sét đánh trúng trái tim. Khoảnh khắc đứng nhìn cô bé ngủ quên, anh cảm thấy đỗi yên bình.
- Này!anh có thể tìm thấy em chứ?
- Nếu có duyên – Cô bé lí lắc đeo ba lô vẫy tay chào anh rồi chạy đi.
----
- Và thế là anh tìm em – Vy ngẩn ngơ
- Ừ, thực ra anh cũng chỉ muốn đi thử thôi, không ngờ kết vùng đất này luôn.
- Xạo hoài!
- Thật!
Im lặng kéo dài, một bàn tay rón rén nắm một bàn tay, một điều gì đó mới mẻ mở ra, vốn kết thúc chỉ để bắt đầu!
***
- Như đã hứa, anh cho Hân phiếu combo VIP của khách hàng tại quán anh nè
- Cấm anh không được làm nhỏ Vy buồn đấy nhé, 2 người có duyên ghê cơ, em chỉ là bà mối bất đắc dĩ thôi.
- 2 người làm gì sau lưng tui.
Vy chen đầu vào cuộc nói chuyện của Nam và Hân.
- A!bà bán đứng bạn bè, đứng lại cho tui!!!!
Cô gái ấy và chàng trai ấy, chẳng qua cũng chỉ là có duyên thôi mà, vốn sợi dây định mệnh sẽ cột 2 người lại với nhau cho dù bạn có ở bao xa đi chăng nữa.