Tôi tát anh thật mạnh, như thể những uất ức dồn chứa bao ngày đã đến lúc được bung ra.
- Đồ nói dối, đồ đểu, đồ khốn nạn, đồ tồi, anh cút đi, anh cút đi, ANH CÚT ĐIIIIII!!!!
Ném những lời cay đắng nhất có thể nghĩ ra trong lúc ấy vào mặt anh bằng cái giọng nói sũng nước của mình, tôi quay lưng chạy thẳng, để mặc anh đứng như trời trồng, cạnh cô nàng mặc váy ngắn cũn cỡn, phấn son lòe loẹt cùng với anh chàng bảo vệ khách sạn còn đang ngơ ngác.
Hình như anh có gọi tôi lại, hình như anh có toan chạy theo, và hình như cô gái đứng cạnh anh đã níu ghì tay anh, bắt anh ở lại, cạnh cái thân hình bốc lửa của cô ả.
Người yêu tôi làm nhân viên cho một tổ chức phi chính phủ. Nghe cũng oách đấy nhưng chẳng thấm vào đâu so với những gì mà tôi phải chịu đựng: Anh đi sớm về muộn, tôi gần như hôm nào cũng phải gà gật đến hơn 10-11h mới có thể nhắn tin, gọi điện tâm sự cùng. Những ngày như lễ tình nhân thì thật là kinh khủng. Dân tình nườm nượp đổ ra đường, toe toét, hoa hoét, hôn hít..., còn tôi nằm nhà thấp thỏm, ước ao tối nay anh được nghỉ sớm để hai đứa đi chơi.
Và gần như chẳng có năm nào lời ước thành hiện thực. Còn ti tỉ thứ tôi có thể kể lể ở đây: makeup ăn mặc đẹp đẽ xong - gọi điện "anh không đến được", đang đi chơi - bị gọi về để gửi email sếp bản báo cáo ngay lập tức, thậm chí có hôm tôi bị bỏ chỏng chơ giữa đường để anh "đi với sếp"...
Anh vẫn hay giải thích rằng anh hay phải liên hệ với trụ sở bên Mỹ, lệch múi giờ nên bận cả ngày lẫn đêm, và mỗi lần như thế, anh luôn áp đối bàn tay ấm vào má tôi, nhìn sâu vào mắt mà nói rành rọt rằng: "Những gì anh làm là để em tự hào, và cả để con chúng mình sau này cũng có thể ngẩng đầu vì bố nó". Nhưng hôm nay, tôi nhận ra những lời ấy là dối trá.
***
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên hai đứa gặp nhau là một dịp tôi đến dự sinh nhật bạn muộn. Không nhận ra sự hiện diện của anh chàng có đôi mắt ấm áp, tôi không ngừng thao thao về việc vừa bị cảnh sát giao thông "tóm", kể lể những uất ức về cái sự "xin xỏ" chẳng thành, lại còn nguyền rủa cho "hội ấy" cả đời ế vì dám lắc đầu trước một "mỹ nhân" như vầy.
Đến giờ anh vẫn nói rằng đêm ấy anh về khiếp đảm cô nàng ghê gớm ấy đến mức không ngủ được, sáng hôm sau dậy phải gọi điện bắt đền. Thế là quen nhau.
Một buổi chiều khi đang ở trường, tôi nghe con bạn gọi điện. Chưa kịp ngạc nhiên vì nhận được cuộc gọi từ đứa-không-thân-lắm, nó đã xả cho tôi một tràng:
- Hân à, tao Oanh đây. Tao nói cái này mày phải bình tĩnh nhé...
Đầu óc tôi quay mòng mòng, nước mắt như chực tràn xuống, môi run run. Tôi đưa thẻ xe cho anh soát vè bằng bàn tay lạnh ngắt như người phải cảm. Những lời đứa bạn nói cứ ong lên trong đầu, như tiếng chuông chỉ đánh một hồi mà âm thanh chát chúa cứ vang mãi:
- Tao đang làm tiếp tân cho khách sạn Hoa Yến. Mấy tuần nay tao để ý thấy có một đôi tình nhân hay lui tới. Ban đầu tao cũng chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng thấy cái anh đi cùng ấy quen quen, tối qua tao mở ảnh họp lớp ra thì hóa ra là anh Tùng của mày.... Tao không dám gọi ngay cho mày từ sáng vì chưa chắc lắm, nhưng lúc nãy đôi đấy lại đến, tao cá đến 95% là anh Tùng. Mày có đến thì ngay luôn đi, đôi ấy mới lấy phòng thôi....
Phi xe với tốc độ không để bánh chạm đất, tôi suýt đâm mấy người mà hồn vẫn chưa kịp hoàn về. Những hình ảnh anh ngày đầu tỏ tình, hình ảnh hai đứa đi họp lớp cấp ba của tôi, tôi hiên ngang ra sao, tự hào thế nào về người yêu tài giỏi, rồi cả những khi anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói những lời đầy hứa hẹn về tương lai hai đứa. Bạn tôi nói người yêu đẹp thường khó giữ, sau này khổ, chóng già... nhưng bàn tay âm áp, những câu chữ ngọt ngào của anh chỉ trong chớp mắt đã xóa bỏ tất cả những lời cảnh báo ấy.
"Tình công sở à?" "Trên báo đây rẫy những chuyện người ta có chồng có vợ rồi mà vẫn dặt dìu dắt nhau vào nhà nghỉ!"
Xe đỗ xịch trước cửa, con bạn tôi hớt hải chạy ra kéo tay tôi, lúc này đang phăm phăm, đằng đằng sát khí xông vào khách sạn.
- Mày ra đây đã, tao lạy mày, mày có ghen giận gì thì cũng cố nhịn một lúc, đứng ngoài này chờ đôi ấy ra rồi đánh chửi gì ngoài này tùy mày. Chứ giờ mày xông vào làm um lên là tao mất việc ngay!!
Nể bạn, và cũng cần chuẩn bị tinh thần, tôi dắt xe sang quán nước bên kia đường đợi.
Đến hơn 8h thôi, cái cảnh mà tôi cầu trời không diễn ra cuối cùng lại xuất hiện. Anh nhanh nhẹn chạy xuống bậc cầu thang khách sạn, mặc chiếc áo len kẻ caro tôi tặng hôm sinh nhật. Bên cạnh là một cô gái, tóc dài xoăn xõa nhẹ, mặt đậm make-up, tỏ vẻ mệt mỏi, bước xuống khoác nhẹ tay anh đầy tình cảm.
Trong lúc anh chờ bảo vệ dắt xe ra, tôi bước sang đường. Nếu không có tiếng xe ô tô phanh kít rợn người và những tiếng còi xe inh ỏi vang lên, có lẽ anh cũng không để ý thấy tôi đang đi tới.
Nhìn gương mặt trắng bệch, đôi mắt đầy ngạc nhiên và sợ hãi (thậm chí là khiếp sợ) của anh, bỗng chốc trong tôi dâng lên cảm giác lợ lợ ghê tởm đôi bàn tay ấm và ánh mắt cương nghị của người yêu, à không, đến giờ phút này là cựu người yêu rồi.
Anh á khẩu, cô ả đi bên cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên về thái độ của cô gái đang phăm phăm tiến lại . Định ném cho cô ta một cái nhìn khinh miệt, nhưng mắt tôi đã trào nước. Nhận ra gần một năm nay mình là một con ngốc thật chẳng dễ chịu gì. Nhận ra người con trai mình yêu, người vẫn nắm tay mình đút túi áo trong những ngày giá rét, thỉnh thoảng quẹt mồ hôi trên mặt mình những chiều hè, vuốt mái tóc mình rồi bù những ngày gió thu, hóa ra chỉ là một tên Sở Khanh giả tạo cảm giác như có ai đó đang xé mình làm đôi, một cách tàn nhẫn.
Thay vì giật tóc, đè đầu cưỡi cổ cô ả lòe loẹt kia, tôi thấy mình chỉ còn đủ sức làm duy nhất một việc: giang tay tát cho anh ta một cái thật mạnh. Giây phút ấy trước mắt tôi như hiện lại những ngày yêu thương, dù mới đây thôi nhưng tưởng như xa vời vợi, êm ái mà đau đớn.
***
Về nhà trên con đường đầy nước mắt, tôi leo lên giường ngủ, không ăn không uống, mặc bạn cùng phòng hỏi han. Nói là ngủ nhưng chỉ là ngủ trên lý thuyết.
Cả ngày hôm sau, đầu tôi ngập tràn những hình ảnh của ngày hôm qua. Ném sim điện thoại xuống đáy tủ, tôi chết dí trên giường, hết khóc lại cười, chỉ khổ mấy đứa bạn cùng phòng, lo cuống lên, chạy ra chạy vào, sờ đầu đánh cảm. Anh không đến, hay chính xác hơn là anh có đến, nhưng chỉ được một lát. Huệ, con bạn cùng phòng tôi chạy vào thông báo "Anh Tùng về rồi" chỉ 5 phút sau khi nó lôi tôi dậy nói "Anh Tùng đến!".
Hai hôm sau, tôi vẫn bỏ học, anh không đến nữa, bỏ mặc tôi cười trong đau đớn, nhận ra mình vừa bị đá bay khỏi mối tình đầu.
Đến sáng ngày thứ ba, tôi quẹt nước mắt, tắm rửa sạch sẽ, cất con dao định dùng để cứa tay cách đấy mấy hôm vào tủ, tự nhủ lần sau yêu cần cẩn thận hơn, như người đi chợ bị lừa một lần thì sẽ cố không để lừa lần nữa, rồi nhếch mép nghĩ thầm "Chắc gì đã có lần sau", và cuồi cùng là lôi sách vở lên giảng đường ngồi học. Ngồi học trên lý thuyết.
Buổi tối, tôi đi làm về, đi bộ mà vẫn cảm thấy những làn gió rét quất vào mặt đau đớn, như có ai đó đang tát liên hồi vào mặt mình, bắt phải tỉnh khỏi những kỷ niệm cũ đang hiện rõ mồn một trong đầu.
- Anh yêu em!
- Sến quá!
- Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu emmmmm!
- Rồi rồi, em cũng yêu anh... được chưa. Anh thích màu gì?
- Màu xám.
- Vì sao?
- Vì đó là màu Hân của anh thích!
- Anh thích ăn gì?
- Ăn cơm nước tương.
- Vì sao?
- Vì Hân của anh thích!
- Anh thích con gì?
- Con người tên Hân!
- Là nam cũng được hả?
- Người này, ờ... chưa xác định được giới tính!! AAAAAA... (bị véo)
- (Thì thầm vào tai) Em...yêu...anh...
- Yêu bao nhiêu? (Cũng thì thầm)
- Bằng vũ trụ..... Anh yêu em bao nhiêu??
- Chưa biết ... AAAAAAA (Bị véo, lần nữa).
Trong phút chốc, đoạn băng kỷ niệm "Lần đầu tiên tỏ tình" trong đầu trở thành một đoạn phim tình cảm rẻ mạt bị quăng vào thùng rác.
Về đến cổng ký túc xá, tôi giật mình dừng lại. Anh đứng đó, vẫn chiếc áo khoác dài tôn lên dáng người dong dỏng, tai đeo cặp len bông trước đây tôi vẫn nằng nặc bắt anh dùng, gương mặt anh trắng nhợt, môi run run như thể đã đợi tôi từ lâu lắm. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, mắt anh sáng lên, đứng thẳng dậy, bước đến gần. Lúc này tôi mới nhận ra đôi mắt thâm quầng của anh, vẻ mệt mỏi cố giấu giếm bằng nụ cười nhẹ.
- Em về rồi à?
- Anh đến làm gì? - Tôi cụp mắt, chiếc áo len caro bên trong làm tôi nhớ đến buổi tối hôm trước, sực tỉnh.
- Em đừng làm khuya như thế...
- Anh muốn gì? Tôi làm khuya mấy cũng không bằng anh!! Anh cút về đi, đừng để tôi phải dùng đến cái tát thứ hai.... - Run run quay đi, tôi tránh nhìn ánh mắt ấm áp như đang thiếu đốt của anh. Đóng kịch cũng tài đấy...
Anh cười nhẹ, hít thật sâu, rồi thở dài:
- Cho anh xin lỗi....
Không gian im lặng một khoảng. Như thật dài. Tôi định nói xối xả vào mặt anh những gì đang gào thét trong đầu tôi bao ngày nay. Nhưng khi ngước lên, tôi chỉ có thể cho anh thấy gương mặt đẫm nước của mình, giọng nói vỡ vụn theo tiếng nấc:
- Anh...chỉ nói...được ... thế thôi sao... Cứ mỗi lần ... đá cô nàng nào... anh cũng nói vậy à??... Anh là đồ.....
Tính từ "giả dối" bị nước mắt chặn ngập trong họng... Cuối cùng, tôi chỉ lắp bắp được một câu "Anh về đi". Rồi lại nấc nghẹn.
Lại im lặng. Mấy đôi tình nhân đi chơi về qua, thấy cảnh tượng ấy cứ quay lại nhìn chòng chọc.
- Anh yêu em.
Anh cố nói, như thể khó khăn lắm mới có thể thốt lên được. Lau nước mắt, tôi cười khẩy:
- Anh thiếu chữ "không" rồi. Đừng làm tôi ghê tởm nữa, không cần tìm tôi làm gì, không cần phải thấy có lỗi hay thương hại đâu, cứ là đúng "chuyên môn" của anh là được rồi...
- Anh ước gì em biết được là anh yêu em nhiều như thế nào.
Anh nói như thể không nghe thấy lời tôi.
- Em có yêu anh không?
Tôi một lần nữa phải tránh ánh mắt nóng rực ấy.
- Anh điếc à? Cơn giận phút chốc trào lên. Tôi ngu mới yêu anh, tôi không muốn ngu lâu thêm nữa đâu. Anh cút đi!!
Anh vờ như không nghe không biết, khẽ cúi xuống đóng cúc chiếc áo khoác xám tro tôi đang mặc. Ngạc nhiên trước những cử chỉ thân mật đến mức trơ trẽn ấy, tôi trợn mắt, trong phút chốc không biết mình nên làm gì. Anh thì thầm:
- Anh thích màu xám, vì Hân của anh thích màu xám. Anh thích cơm trộn tương vì Hân của anh thích ăn. Và anh thích con người tên Hân.
Anh ngẩng lên, tay áp nhẹ vào má tôi, nhìn sâu vào mắt.
- Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người em thôi, chỉ bằng tất cả những gì thuộc về em thôi.
...
Tôi đứng như trời trồng. Anh chỉ khẽ mỉm cười, rồi quay đi. Trong phút chốc, dáng đi dong dỏng ấy chìm trong ánh đèn đường và những tiếng xe cộ inh tai ngoài kia. Tôi chỉ biết đứng khóc....
Sáng sớm, chuông điện thoại kêu inh ỏi, suýt nữa tôi tắt đi vì tưởng chuông báo thức. Mãi mới mở được cặp mắt sưng húp:
- À lô. Giọng ồm ồm ngái ngủ.
- Chị Hân, chị phải đến đây ngay....
Chạy trên hành lang trắng xóa, nồng mùi kháng sinh của bệnh viện, Hân mím môi đến trắng bệch, mắt dao dác tìm số phòng. Lên đến nơi, cô khựng lại, nhìn chiếc giường trắng xóa đang được một cô y tá dọn dẹp, phủ lại ga.
- Chị ơi, giọng Hân run run, chị ơi cho em hỏi anh Phạm Huy Tùng nằm đây đâu rồi ạ?
Chị y tá chưa kịp trả lời chợt có tiếng gọi ngoài hành lang làm Hân giật mình:
- Chị Hân, chị Hân phải không ạ?
Hai người, một cậu nam mặt trẻ măng, và một cô gái tóc dài xoăn xõa chạy nhanh lại. Mắt ai cũng đỏ hoe.
- Em chào chị, giọng người con trai nghẹn nào, em là Hoàng, cùng tổ công tác với anh Tùng...
- Tổ công tác? Tổ công tác nào? Giọng Hân không còn chút biểu cảm, mắt vô hồn ngơ ngác nhìn vào hai gương mặt trước mắt.
- Chị phải bình tĩnh, chị phải thật bình tĩnh. Có vẻ anh chàng này tưởng Hân không còn tỉnh táo. Anh Tùng bốn hôm trước, trong lúc đi làm nhiệm vụ với chị Quý đây - Cậu ta chỉ sang bên cạnh - có gặp chị, hình như chị hiểu lầm anh ấy, nhưng vì nghi phạm đang ở trong nhà nghỉ ấy nên anh Tùng không thể đuổi theo chị được....
- Nghi phạm nào? Hai người nói gì vậy?
Gương mặt thất thần của Hân khiến đôi nam nữ bối rối. Cô gái cất giọng nghèn nghẹn, thì thầm: "Chị ấy đang shock, từ từ đã."
Gương mặt chàng trai đỏ dồn lên, như đang cố nén xúc động, rồi anh thở mạnh, cố gắng rành rọt:
- Ngay buổi chiều hôm sau, lúc đội em đang đuổi theo nghi phạm đó, anh ấy bị trúng đạn vào vùng cổ. Bọn em... bọn em đưa vào viện kịp.... nhưng đến tối hôm qua... anh .... anh ấy... mất.
Hân cười, đôi mắt ngơ ngác bắt đầu ngấn nước, đầu lắc nhè nhẹ:
- Anh đang đùa à?... Tối qua anh ấy còn gặp tôi xin lỗi....
- Chị Hân, chàng trai thở mạnh lần nữa, đặt hai tay lên vai cô, cố gắng giữ cho môi không run, rành rọt khẳng định lại những lời đau đớn. Chị Hân, Anh Tùng mất rồi, anh ấy hôn mê gần ba hôm nay. Tối hôm qua bác sĩ báo anh ấy lên cơn sốt, và anh ấy.... đi ngay sau đó....
Không còn nghe thấy những lời cố gắng an ủi sau đó của hai người lạ trước mặt, Hân quỵ xuống. Cô gào lên, âm thanh dội lại từ bốn bức tường trắng lạnh nghe thật khủng khiếp...
Anh ấy là cảnh sát. Anh ấy chỉ muốn để Hân và đứa con sau này được tự hào...
Anh yêu em bao nhiêu?