YÊU XA – ANH THIẾU THỐN TÌNH CẢM ĐẾN MỨC PHẢI PHẢN BỘI EM SAO ?

Yêu xa - anh tự cho mình cái quyền hành đó sao? Yêu xa - anh thiếu thốn tình cảm lắm à mà phải đi vay mượn của người khác? Yêu xa đâu chỉ mình anh mỏi mệt. Sau tất cả, liệu rằng em còn đủ niềm tin để trao cho anh. Giờ phút này anh ngồi cạnh em, hai ta chẳng nói với nhau câu gì, lời giải thích chỉ làm nhau thêm đau lòng


Sau bao nhiêu ngày yêu...
Những gì còn lại là một vùng kí ức thương nhớ...
...là những niềm đau tưởng chừng như vô tận...
Quá khứ không êm đềm cứ hiện về giữa hiện tại chông chênh
Dằn vặt, dày vò đến tận cùng...
... em chọn riêng cho mình một lối đi...
Một tháng vừa qua, em im lặng không tin nhắn, không online Facebook. Im lặng không có nghĩa là trốn chạy, càng không phải em muốn mình sống cô lập với thế giới xung quanh. Chỉ muốn sống chậm lại để lòng mình lắng đọng, để suy ngẫm về những chuyện đã qua.

Em đã từng tin, từng hy vọng, từng mong chờ vào một tình yêu vĩnh cửu, một người thương em thật lòng, một người sẽ không bao giờ khiến em phải khóc, để rồi em lạc lõng chơi vơi trong chính niềm tin đó. Mối tình đầu xa em giữa lúc tim còn vạn lần nhớ, lòng còn vạn lần thương, không lý do, không giải thích. Em hoang mang, em tuyệt vọng, em mang trái tim bị tổn thương ấy mà sống tiếp, đợi đến ngày gặp được anh...

Không ồn ào, không vồn vã cũng chẳng màu mè, hoa mỹ. Anh đến bên em bằng sự chân thành nhẹ nhàng mà đậm sâu. Từng ngày, từng ngày hằn gắn những tổn thương nơi con tim em, cố gắng xây dựng lại niềm tin đã mất. Thầm cảm ơn cuộc đời vì đã mang anh đến bên em, để em biết mình còn được yêu thương, còn được chở che.

Có lẽ cuộc tình đôi ta sẽ mãi đẹp như thế nếu không có ngày em phát hiện ra mọi chuyện. Yêu xa đã là một thiệt thòi quá lớn nên những dịp anh được nghỉ phép về thăm em, em đều rất trân trọng. Em chẳng hề muốn thời gian bên anh trôi qua một cách phung phí chút nào. Vậy sao anh lại chẳng thể dành cho em lấy một ngày trọn vẹn. Những tin nhắn, những cuộc gọi từ số máy lạ. Ừ thì anh ra ngoài học tập phải có những mối quan hệ bạn bè mới chứ. Em biết mà. Nhưng sao anh lại phải giấu diếm, phải lẩn tránh mỗi khi em cố gắng gặng hỏi. Rồi những cuộc trò chuyện của chúng ta ngày một ít dần đi chẳng còn vui vẻ, hạnh phúc như trước. Cho đến một ngày em phát hiện ra phía sau tình mình bao nhiêu là người anh nói yêu thương tựa như đã nói với em.

TAY NẮM, TAY BUÔNG


Sau tất cả bạn sẽ nhận ra rằng phải có những ngày hạnh phúc để khi chia xa mới thấy mất nhau đau thế nào, phải có những vấp ngã để thấy giá trị của thành công và phải có những ngày tay trong tay mới biết buông ra khó thể nào. Đôi khi, buông tay không phải là đau, buông tay là để sống hạnh phúc hơn.



Tay nắm, là khi chờ đợi một người, dù tuyệt vọng vẫn đợi, dù cuối đường vẫn trông…

Tay nắm, là khi ở ngay bên cạnh, không cần nói điều gì ngọt ngào mà vẫn biết trong lòng có nhau…

Tay buông, là khi nhận ra trái tim cũng có những lý lẽ riêng của nó, cố chấp níu kéo chỉ khiến tổn thương cứ trượt dài…

Tay buông, là một buổi sáng thức dậy thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, rằng hết yêu là hết yêu, rằng chấp nhận chia xa, buông bỏ một bàn tay ấm sẽ tốt cho ta, cho người…

Vòng xoáy cuộc đời đưa con người ta đi qua không biết bao nhiêu thăng trầm, vất vả, vượt qua không biết bao nhiêu là thử thách chông gai, phải đối mặt với muôn vàn nghịch lý chuyện đời. Đôi khi để tồn tại ta phải học cách nuốt những giọt nước mắt vào trong lòng mà nở một nụ cười trên môi. Ta vui vẻ chào đón nhau rồi thanh thản, nhẹ nhõm khi tạm biệt, chia ly. Và không phải cứ nắm lấy là hạnh phúc - mà đôi khi buông tay lại chính là chìa khóa mở toang hạnh phúc thật sự.

Khi ta muốn được yêu...hãy buông bỏ sự ích kỉ.

Trong tình yêu không tồn tại bốn chữ " ích kỉ và độc chiếm". Bởi lẽ lòng ích kỉ là nguyên nhân gây ra sự đố kị, hờn ghen và than trách rồi cuối cùng cũng sẽ dẫn đến sự chia ly và tổn thương cho cả hai phía. Nếu thực sự là yêu thương thì sẽ luôn trở về bên nhau mà thôi, hãy nhớ rằng cách nhanh nhất để đánh mất một yêu thương là cố nắm chặt lấy nó bên mình và cách nhẹ nhàng nhất để có được nó là hãy chắp thêm đôi cánh tự do.

Khi ta muốn lãng quên...hãy buông bỏ thói quen.

Khi ta cho một ai đó bước vào cuộc sống của mình cũng là lúc ta phải làm quen với những chông chênh, lạc lõng và tiếc nuối. Muốn lãng quên một người không phải là ngày ngày nhắc nhở bản thân không được nghĩ tới, không được tới những nơi đã từng đến cùng nhau. Đó không phải cách tốt nhất để quên đi hình bóng đã cũng ta tạo lên những thói quen khi còn kề cạnh. Biết rằng sẽ rất khó để lập trình cho mình những thói quen mới nhưng không có gì là không thể. Vậy nên nếu muốn lãng quên, bạn hãy học cách buông những thói quen đã thuộc về quá khứ, an nhiên với thực tại và sẵn sàng cho tương lai.

Và cuối cùng khi ta muốn nắm lấy...hãy học cách buông tay.

Ai trong cuộc sống này cũng đều nhắm chung cho mình một đích điểm: thành công, hạnh phúc và bình yên. Nhưng mỗi người đều có cho riêng mình những sự lựa chọn riêng, hướng đi riêng và trên con đường đó luôn đầy rẫy những chông gai, thử thách. Vì vậy trước khi muốn nắm tay một ai đó ta hãy học cách buông tay một ai kia, ai rồi cũng khác và cũng sẽ có cho mình một tình yêu đích thực.

Sau tất cả bạn sẽ nhận ra rằng phải có những ngày hạnh phúc để khi chia xa mới thấy mất nhau đau thế nào, phải có những vấp ngã để thấy giá trị của thành công và phải có những ngày tay trong tay mới biết buông ra khó thể nào. Đừng bước đi theo mũi tên của trái tim, hãy biết dừng lại và lắng nghe lý trí lên tiếng... Đôi khi, buông tay không phải là đau, buông tay là để sống hạnh phúc hơn.

CHÚNG TA HÍT THỞ HẰNG NGÀY KHÔNG PHẢI ĐỂ ĐAU, MÀ LÀ ĐỂ SỐNG!


Này em! Người con gái mang đôi mắt buồn....

Nghe này, đừng tự dằn vặt mình nữa, mục đích của việc em, tôi, chúng ta hít thở hằng ngày không phải để đau, mà là để sống, sống đúng nghĩa em à!.

Em đã rất kiên cường, giỏi lắm cô gái, nhưng hãy nhớ đau nốt hôm nay thôi nhé! ngày mai hãy cười như em vẫn thường làm. Đau cứ việc khóc, đau vì một người không sai, nhưng em biết không? chúng ta khóc và đau trong khi trong tim người đó hoàn toàn không có thứ cảm xúc dằn vặt ngược lại, một chút cũng không...thì lại vô cùng ngớ ngẩn.

Em nhìn xem, anh ta đang sống tốt, nụ cười trên môi chẳng thể giấu nổi. Tôi đã từng rất đau, cảm giác một người đã từng yêu mình hơn bất cứ ai trên đời bỗng nhiên quay phắt một cái, hóa xa lạ. Hụt hẫng và đau lắm. Cảm giác như vừa ngủ một giấc dài, thức dậy mọi thứ cũng hóa hư không....Tình yêu vốn dĩ là vậy mà, đều là những giấc mộng dài, nếu em muốn không bao giờ phải đau thì tốt nhất đừng thức dậy, nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn tự huyễn hoặc mình về thứ tình cảm không bao giờ tồn tại. Sống mà như độc hoạt vậy, đáng thương lắm em có biết không?

Tôi đã gặp một vài người như em, ngay cả chính bản thân tôi cũng đã từng như thế. Nhưng tôi vẫn sông tốt, chẳng ai vì thất tình mà chết đâu em à, trừ khi em chọn cách ngu ngốc nhất. Tôi tin em sẽ không làm như thê, em kiên cường lắm mà...

Nào đứng dậy phủi đi lớp bụi kí ước bám xung quanh, lau đi giọt nước mắt ở má...nhặt lại những mảnh ghép của trái tim dưới đất, khâu lại đi. Dù có để lại sẹo thì cũng phải nguyên vẹn chứ! Ngoài kia đâu chỉ mình cậu ta là đàn ông, biết bao nhiêu người trên đời sẽ bước qua đời em. Hãy nhớ lấy, mỗi người rồi sẽ tan biến khỏi em, và em cũng vậy, rồi một ngày nào đó em cũng sẽ bước qua một cuộc đời của ai đó, không nhất thiết là người em thương. Tôi cũng không phải là ngoại lệ, đến một ngày nào đó tôi và em sẽ không còn kể cho nhau những vụn vặt thường nhật nữa.

Nhưng đừng buồn, cũng đừng khóc, chỉ là chuyện thường tình thôi em à! Tin tôi đi, rồi sẽ có một người đau như em đang đau vậy, vì em mà khóc như em đang khóc vì anh ta vậy...! Tôi biết em đang đặt ra rất nhiều câu hỏi. Anh ta đang nghĩ gì? Anh ta còn chút nhơ thương dành cho mình không? Anh ta có vì mình mà khóc không? anh ta, anh ta, anh ta? Hàng ngàn câu hỏi mà em muốn có câu trả lời, nhưng đối với anh ta và những người xung quanh mà nói nó chỉ mang tính chất tu từ thôi! không hơn không kém!

Tỉnh táo lại đi em! Người ta vốn dĩ hết yêu em rồi, nhưng vậy thì đã sao. Là anh ta không biết trân trọng chứ đâu phải lỗi do em chứ. Đứng dậy nào, em phải thật đẹp, chẳng phải sao? Đau hay không đau là ở tim em mà ra, cột lại mái tóc lòa xòa đó và bước đi kiêu hãnh như em đã từng nào, cô gái!
Dù sao cũng đừng như tôi... moi móc chuyện cũ ra rồi tự dằn vặt bản thân nhé em!

Những thứ đã gọi là đầu tiên đều là quá khứ. Hơn nữa lại là quá khứ buồn...như men rượu càng nhác càng dễ chánh choáng....cuối cùng cũng đều là chấp niệm trong lòng tự taọ mà thành, buông được thì nên buông... nhớ!

EM THUA RỒI NHÉ

"Anh kia! Bỏ ra đau quá!"
Mặt nó nhăn nhó trố mắt nhìn anh. Anh quay sang nó nở nụ cười ấm áp:
"Gì thế cô bé?", anh nhẹ nhàng hỏi nó. Mặt nó nhăn nhó nhìn xuống bàn chân, mếu máo: "Cái chân của tôi, anh đạp lên đau quá!". Nó nguýt anh một cái rõ sắc nét rồi giậm giậm bàn chân nũng nịu. Anh lúng túng nhìn xuống bàn chân mình rồi ấp úng xin lỗi nó tíu tít:
"Xin... xin... lỗi bé ; anh vô ý quá! ". Không nói không rằng nó cong cớn quay lên không quên nguýt anh một cái rõ sắc: "Người gì vô duyên quá!"
Thế là ngày nào cũng vậy, hễ tới lớp anh văn là nó ngồi trên, anh ngồi dưới, không ai nói chuyện với ai câu nào..
***
Ngoài trời lất phất mưa phùn, những hạt mưa đầu mùa ấm áp lạ thường đan xen cái lành lạnh của tiết trời đang giao mùa khiến tim nó chợt man mác buồn, nó cũng không hiểu nỗi buồn đang len lỏi trong tâm hồn nó là gì nữa... Nó đứng trú mưa ngoài mái hiên trung tâm Anh Ngữ. Anh tiến đến gần và đứng cạnh nó, giọng trầm ấm: " Cô bé có mang ô không ?". Nó không trả lời, lấy tay nghịch nghịch những hạt mưa. Trông nó có vẻ thích thú lắm! Mưa vẫn cứ dai dẳng không dứt, mưa phùn thôi mà!. Nhưng cũng đủ để ướt đẫm áo nó và cả áo anh nữa!...
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua... Thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi đi như thoi đưa và không dừng lại, cũng giống như những hạt mưa đáng ghét ngoài kia khiến nó không thể về nhà được và khiến nó cứ dặm chân tại chỗ ở lại đây! Với một người mà nó ghét!...
Tạnh mưa rồi! Nó quay sang anh nháy mắt tinh nghịch: "Tui có mang dù, chứ không mang ô của ông!". Rồi nó phá lên cười, giọng cười giòn tan trong trẻo lan tỏa cả đất trời... Anh sánh bước cùng nó. Giọng nói ấm áp, cùng nụ cười nở trên môi thân thiện:" Vậy là mình huề nhé bé!" Nó cười toe toét không nói gì, anh cũng cười. Thế là anh và nó quen nhau từ đó!...
"Bé ơi! Nhanh lên em!" Giọng anh trầm ấm gọi nó í ới. Nó một tay mở cửa sổ, một tay che miệng vẫn còn đang ngáy ngủ. Giọng nó cau có không kém phần lanh lảnh vốn có của nó, hỏi anh : " Hôm nay là ngày gì mà anh tới nhà em sớm thế ? " Anh mỉm cười nháy mắt đầy bí ẩn : " Em chuẩn bị đi! Anh dẫn em tới chỗ này!"...
Mắt nó tròn xoe nhìn cảnh vật hiện ra trước mắt nó. Khung cảnh tuyệt đẹp mà nó cứ nghĩ là chỉ trong mơ nó mới nghĩ tới thôi! Hoa hồng trải dài trên con đường phía trước mặt nó, rượu vang cùng với nến và cả tiếng đàn vi ô long du dương êm ái, trầm buồn. Tiếng đàn như đưa nó vào một khung trời tình yêu và tuyệt đẹp mà nó chỉ hằng ao ước trong mơ với những câu chuyện cổ tích thật đẹp mà mẹ nó hay kể. Nó luôn ao ước được như cô công chúa ngủ trong rừng sau một giấc ngủ dài và được hoàng tử đến cứu vậy!...
Anh nắm tay nó kéo đi. Tự nhiên nó thấy tim mình đập mạnh, len lỏi trong tâm hồn nó một thứ cảm giác rất lạ mà nó không biết phải diễn tả như thế nào hết. Tình yêu của nó và anh nảy nở trong sáng lắm! Trong sáng như viên pha lê trong mắt nó vậy! Quen nhau hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên tay anh chạm tay nó, cái va chạm đầu đời với một người đàn ông khác phái khiến nó lúng túng, ấp úng, giọng nó lắp bắp:" A aa...Anh...Anhmuốn dẫn em đi đâu ?". Nhìn điệu bộ ngượng nghịu, lúng túng của nó nhìn mà phát tội, mắc cười lắm!... Không nhịn được cười, anh phá lên một tràng cười giòn tan, nghiêng ngả. Nó quê vì anh cười nó, chắc anh nghĩ nó ngố quá! Nó vừa quê vừa giận bỏ chạy, anh nắm lấy tay nó ghì chặt vào lòng mình. Nó khóc nức nở như một đứa trẻ... Anh hôn lên trán nó, đôi mắt đang ướt đẫm lệ của nó, cái mũi xinh của nó, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi chín mọng của nó. Toàn thân nó run lên vì hạnh phúc. Nó đón nhận nụ hôn đầu đời với tất cả niềm yêu thương. Hơi thở của anh phả vào mặt nó gấp gáp, nóng bỏng quá! Khiến toàn thân nó run lên, máu chạy rần rật khắp châu thân... Nụ hôn đầu đời của nó ngọt ngào thế đấy!....
Bỗng một nói trầm ấm quen thuộc ghé sát vào tai làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó: "Em thua rồi nhé,cô bé!". Anh mỉm cười ấm áp. Nó nép vào lòng anh không nói gì chỉ mỉm cười hạnh phúc. Nó thấy mình thật nhỏ bé và cần được anh che chở. Nụ cười của nó và anh lan tỏa yêu thương hạnh phúc!...
Nó chợt nhớ lại hôm ngày mưa ấm áp, cái cơn mưa mà nó tưởng chừng như rất ghét vì cơn mưa làm nó không thể về nhà sớm với mẹ được, mưa cũng làm ướt cả áo nó. Vì vậy nó ghét mưa lăm! Nhưng nó cũng thầm cảm cơn mưa đã khiến nó và anh gần nhau hơn....
Giọng nó cong cớn đầy thách thức:" Đố anh lấy đi được nụ cười và những giọt nước mắt của tui!"...Anh ghé sát vào tai nó thì thầm: " Em thua rồi nhé, cô bé! " Anh mỉm cười hạnh phúc. Nó cảm thấy hạnh phúc và thầm cảm ơn cơn mưa phùn đáng ghét ấy! Nó chợt thấy yêu sao cơn mưa và thầm cảm ơn vì mưa đã mang anh đến bên nó.

NHỚ MỘT LOẠI BÁNH TẾT QUÊ TÔI

Tôi còn nhớ cứ vào dịp đầu tháng chạp khi mùa màng thu hoạch và phơi phóng đã xong, nói một cách khác như người nông dân quê tôi thường nói là "thóc đã vào bồ, rơm đã lên cây" đây là lúc nông nhàn và cũng là lúc bà con bắt tay vào chuẩn bị lo sắm sửa các thức chuẩn bị cho cái tết. Vì thời đó kinh tết còn khó khăn,việc buôn bán và lưu thông hàng hóa giữa nơi này đến nơi khác bị cấm đoán do chính sách "ngăn sông cấm chợ" nên mọi thứ đều rất khan hiếm, thiếu thốn. Chế độ bao cấp với hình thức phân phối, định mức nên người dân muốn mua sắm thực phẩm cho ngày tết phải lo xoay sở, chạy vạy từ hàng tháng trước tết mới mong mua được hàng, từ chục cam, cân măng, cân miến, gói lá dong đến lít nước mắm, hay lạng mì chính... tất tật đều phải lo từ rất sớm. Ấy vậy mà cũng chưa chắc đã mua được đầy đủ các đồ thiết yếu. Tuy nhiên, người dân quê tôi thời đó có thể thiếu nhiều thứ nhưng riêng về việc gói bánh chưng, bánh mật, và bánh lẳng thì không bao giờ thiếu. Ngay sau khi công việc thu hoạch vụ mùa xong, bà con tranh thủ những ngày nắng ráo bảo nhau đi lấy những cẳng sắn, đem róc sạch mắt và vỏ để phơi khô, cùng một số cành cây bưởi, cây vừng, các loại vỏ quả bưởi, vỏ quả chuối và lá chuối khô. Tất cả được đem phơi khô sau đó người ta đào một hố đất đường kính rộng chừng 70 -80 cm, sâu 50cm chất tất cả các cây và lá xuống để đốt, khi cháy hết, chờ đến khi tro nguội người ta hót tro đựng vào một chiếc sọt đan bằng nứa có lót lá chuối tươi rồi đem về treo trên góc bếp, đổ nước vào sọt lọc, bên dưới dùng một chiếc vại hoặc chậu để hứng lấy nước, lọc đi lọc lại chừng 3 lần, khi nào làm bánh thì đem nước tro này ra ngâm gạo.
Cách làm bánh lẳng cũng rất đơn giản. Người ta chọn loại gạo nếp vải có mùi thơm, hạt to đều và có màu trắng ngà, đem ngâm vào trong nước tro đã lọc sẵn trong vòng một ngày, một đêm, sau đó vớt gạo ra tráng qua nước sạch và đem gạo đó ra hong để cho ráo nước rồi gói. Chú ý là gạo làm bánh lẳng không được cho muối hoặc bất kỳ thứ gia vị nào khác và cũng không có nhân và sau này ăn bánh người ta chấm với mật đường phên, hoặc mật ong. Vì ngâm qua nước tro nên gạo có màu nâu thẫm. Khi gói bánh người ta dùng lá chít, chặt hai đầu lá bỏ đi chỉ lấy phần giữa lá dài chừng 20 - 25cm làm lớp bọc bên trong, mặt lá chít nhẵn bóng nên có tác dụng không làm dính khi bóc dễ dàng hơn. Người ta trải gạo dài theo chiều dài của lá rồi cuộn tròn lại, sau đó gập hai đầu lá lại, bên ngoài dùng một chiếc lá dong loại nhỏ quấn lại và cũng gập hai đầu lá lại. Khi gói người ta thường bó 5 cái thành một bó, dùng lạt dang tước nhỏ nối lại và quấn quanh cho chặt, giống như cách gói bánh chưng dài vậy. Sau khi gói xong, đem xếp từng bó bánh ( mỗi bó 5 chiếc) vào nồi đặt lên bếp và đổ cho nước ngâp kín bánh và đun. Luộc bánh lẳng cũng cần phải đun kỹ từ 8 – 10 tiếng bánh mới rền và không bị hấy. Khi luộc xong ta vớt bánh ra để trên nia hoặt treo từng bó lên cho khô nước, bánh có thể để ăn ra đến ngoài tháng giêng mà không lo bị hỏng.
Ngày tết do mọi người ăn nhiều thịt và uống nhiều rượu nên sinh ra háo và nóng dạ, khi đó ta bóc bánh lẳng ra, dùng đũa xắn thành từng khúc ngắn rồi chấm với mật ăn vào đến đâu thấy mát tới đó. Màu bánh lẳng vàng sẫm như mật, cùng với mùi thơm của hương nếp và hương thơm đặc trưng của lá dong khiến ta thấy thật bắt mắt và quyến rũ. Theo thời gian ngày nay ít người còn làm bánh lẳng nữa nhưng nhiều gia đình nông thôn quê tôi vẫn giữ truyền thống làm bánh lẳng ăn trong những ngày tết, đây là món bánh cổ truyền, dễ làm, ăn rất mát và lành. Điều này cũng tạo thêm hương vị cho ngày tết của đồng bào miền núi.

ANH YÊU EM BAO NHIÊU ?

Tôi tát anh thật mạnh, như thể những uất ức dồn chứa bao ngày đã đến lúc được bung ra.
- Đồ nói dối, đồ đểu, đồ khốn nạn, đồ tồi, anh cút đi, anh cút đi, ANH CÚT ĐIIIIII!!!!
Ném những lời cay đắng nhất có thể nghĩ ra trong lúc ấy vào mặt anh bằng cái giọng nói sũng nước của mình, tôi quay lưng chạy thẳng, để mặc anh đứng như trời trồng, cạnh cô nàng mặc váy ngắn cũn cỡn, phấn son lòe loẹt cùng với anh chàng bảo vệ khách sạn còn đang ngơ ngác.
Hình như anh có gọi tôi lại, hình như anh có toan chạy theo, và hình như cô gái đứng cạnh anh đã níu ghì tay anh, bắt anh ở lại, cạnh cái thân hình bốc lửa của cô ả.
Người yêu tôi làm nhân viên cho một tổ chức phi chính phủ. Nghe cũng oách đấy nhưng chẳng thấm vào đâu so với những gì mà tôi phải chịu đựng: Anh đi sớm về muộn, tôi gần như hôm nào cũng phải gà gật đến hơn 10-11h mới có thể nhắn tin, gọi điện tâm sự cùng. Những ngày như lễ tình nhân thì thật là kinh khủng. Dân tình nườm nượp đổ ra đường, toe toét, hoa hoét, hôn hít..., còn tôi nằm nhà thấp thỏm, ước ao tối nay anh được nghỉ sớm để hai đứa đi chơi.
Và gần như chẳng có năm nào lời ước thành hiện thực. Còn ti tỉ thứ tôi có thể kể lể ở đây: makeup ăn mặc đẹp đẽ xong - gọi điện "anh không đến được", đang đi chơi - bị gọi về để gửi email sếp bản báo cáo ngay lập tức, thậm chí có hôm tôi bị bỏ chỏng chơ giữa đường để anh "đi với sếp"...
Anh vẫn hay giải thích rằng anh hay phải liên hệ với trụ sở bên Mỹ, lệch múi giờ nên bận cả ngày lẫn đêm, và mỗi lần như thế, anh luôn áp đối bàn tay ấm vào má tôi, nhìn sâu vào mắt mà nói rành rọt rằng: "Những gì anh làm là để em tự hào, và cả để con chúng mình sau này cũng có thể ngẩng đầu vì bố nó". Nhưng hôm nay, tôi nhận ra những lời ấy là dối trá.
***
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên hai đứa gặp nhau là một dịp tôi đến dự sinh nhật bạn muộn. Không nhận ra sự hiện diện của anh chàng có đôi mắt ấm áp, tôi không ngừng thao thao về việc vừa bị cảnh sát giao thông "tóm", kể lể những uất ức về cái sự "xin xỏ" chẳng thành, lại còn nguyền rủa cho "hội ấy" cả đời ế vì dám lắc đầu trước một "mỹ nhân" như vầy.
Đến giờ anh vẫn nói rằng đêm ấy anh về khiếp đảm cô nàng ghê gớm ấy đến mức không ngủ được, sáng hôm sau dậy phải gọi điện bắt đền. Thế là quen nhau.
Một buổi chiều khi đang ở trường, tôi nghe con bạn gọi điện. Chưa kịp ngạc nhiên vì nhận được cuộc gọi từ đứa-không-thân-lắm, nó đã xả cho tôi một tràng:
- Hân à, tao Oanh đây. Tao nói cái này mày phải bình tĩnh nhé...
Đầu óc tôi quay mòng mòng, nước mắt như chực tràn xuống, môi run run. Tôi đưa thẻ xe cho anh soát vè bằng bàn tay lạnh ngắt như người phải cảm. Những lời đứa bạn nói cứ ong lên trong đầu, như tiếng chuông chỉ đánh một hồi mà âm thanh chát chúa cứ vang mãi:
- Tao đang làm tiếp tân cho khách sạn Hoa Yến. Mấy tuần nay tao để ý thấy có một đôi tình nhân hay lui tới. Ban đầu tao cũng chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng thấy cái anh đi cùng ấy quen quen, tối qua tao mở ảnh họp lớp ra thì hóa ra là anh Tùng của mày.... Tao không dám gọi ngay cho mày từ sáng vì chưa chắc lắm, nhưng lúc nãy đôi đấy lại đến, tao cá đến 95% là anh Tùng. Mày có đến thì ngay luôn đi, đôi ấy mới lấy phòng thôi....
Phi xe với tốc độ không để bánh chạm đất, tôi suýt đâm mấy người mà hồn vẫn chưa kịp hoàn về. Những hình ảnh anh ngày đầu tỏ tình, hình ảnh hai đứa đi họp lớp cấp ba của tôi, tôi hiên ngang ra sao, tự hào thế nào về người yêu tài giỏi, rồi cả những khi anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói những lời đầy hứa hẹn về tương lai hai đứa. Bạn tôi nói người yêu đẹp thường khó giữ, sau này khổ, chóng già... nhưng bàn tay âm áp, những câu chữ ngọt ngào của anh chỉ trong chớp mắt đã xóa bỏ tất cả những lời cảnh báo ấy.
"Tình công sở à?" "Trên báo đây rẫy những chuyện người ta có chồng có vợ rồi mà vẫn dặt dìu dắt nhau vào nhà nghỉ!"
Xe đỗ xịch trước cửa, con bạn tôi hớt hải chạy ra kéo tay tôi, lúc này đang phăm phăm, đằng đằng sát khí xông vào khách sạn.
- Mày ra đây đã, tao lạy mày, mày có ghen giận gì thì cũng cố nhịn một lúc, đứng ngoài này chờ đôi ấy ra rồi đánh chửi gì ngoài này tùy mày. Chứ giờ mày xông vào làm um lên là tao mất việc ngay!!
Nể bạn, và cũng cần chuẩn bị tinh thần, tôi dắt xe sang quán nước bên kia đường đợi.
Đến hơn 8h thôi, cái cảnh mà tôi cầu trời không diễn ra cuối cùng lại xuất hiện. Anh nhanh nhẹn chạy xuống bậc cầu thang khách sạn, mặc chiếc áo len kẻ caro tôi tặng hôm sinh nhật. Bên cạnh là một cô gái, tóc dài xoăn xõa nhẹ, mặt đậm make-up, tỏ vẻ mệt mỏi, bước xuống khoác nhẹ tay anh đầy tình cảm.
Trong lúc anh chờ bảo vệ dắt xe ra, tôi bước sang đường. Nếu không có tiếng xe ô tô phanh kít rợn người và những tiếng còi xe inh ỏi vang lên, có lẽ anh cũng không để ý thấy tôi đang đi tới.
Nhìn gương mặt trắng bệch, đôi mắt đầy ngạc nhiên và sợ hãi (thậm chí là khiếp sợ) của anh, bỗng chốc trong tôi dâng lên cảm giác lợ lợ ghê tởm đôi bàn tay ấm và ánh mắt cương nghị của người yêu, à không, đến giờ phút này là cựu người yêu rồi.
Anh á khẩu, cô ả đi bên cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên về thái độ của cô gái đang phăm phăm tiến lại . Định ném cho cô ta một cái nhìn khinh miệt, nhưng mắt tôi đã trào nước. Nhận ra gần một năm nay mình là một con ngốc thật chẳng dễ chịu gì. Nhận ra người con trai mình yêu, người vẫn nắm tay mình đút túi áo trong những ngày giá rét, thỉnh thoảng quẹt mồ hôi trên mặt mình những chiều hè, vuốt mái tóc mình rồi bù những ngày gió thu, hóa ra chỉ là một tên Sở Khanh giả tạo cảm giác như có ai đó đang xé mình làm đôi, một cách tàn nhẫn.
Thay vì giật tóc, đè đầu cưỡi cổ cô ả lòe loẹt kia, tôi thấy mình chỉ còn đủ sức làm duy nhất một việc: giang tay tát cho anh ta một cái thật mạnh. Giây phút ấy trước mắt tôi như hiện lại những ngày yêu thương, dù mới đây thôi nhưng tưởng như xa vời vợi, êm ái mà đau đớn.
***
Về nhà trên con đường đầy nước mắt, tôi leo lên giường ngủ, không ăn không uống, mặc bạn cùng phòng hỏi han. Nói là ngủ nhưng chỉ là ngủ trên lý thuyết.
Cả ngày hôm sau, đầu tôi ngập tràn những hình ảnh của ngày hôm qua. Ném sim điện thoại xuống đáy tủ, tôi chết dí trên giường, hết khóc lại cười, chỉ khổ mấy đứa bạn cùng phòng, lo cuống lên, chạy ra chạy vào, sờ đầu đánh cảm. Anh không đến, hay chính xác hơn là anh có đến, nhưng chỉ được một lát. Huệ, con bạn cùng phòng tôi chạy vào thông báo "Anh Tùng về rồi" chỉ 5 phút sau khi nó lôi tôi dậy nói "Anh Tùng đến!".
Hai hôm sau, tôi vẫn bỏ học, anh không đến nữa, bỏ mặc tôi cười trong đau đớn, nhận ra mình vừa bị đá bay khỏi mối tình đầu.
Đến sáng ngày thứ ba, tôi quẹt nước mắt, tắm rửa sạch sẽ, cất con dao định dùng để cứa tay cách đấy mấy hôm vào tủ, tự nhủ lần sau yêu cần cẩn thận hơn, như người đi chợ bị lừa một lần thì sẽ cố không để lừa lần nữa, rồi nhếch mép nghĩ thầm "Chắc gì đã có lần sau", và cuồi cùng là lôi sách vở lên giảng đường ngồi học. Ngồi học trên lý thuyết.
Buổi tối, tôi đi làm về, đi bộ mà vẫn cảm thấy những làn gió rét quất vào mặt đau đớn, như có ai đó đang tát liên hồi vào mặt mình, bắt phải tỉnh khỏi những kỷ niệm cũ đang hiện rõ mồn một trong đầu.
- Anh yêu em!
- Sến quá!
- Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu emmmmm!
- Rồi rồi, em cũng yêu anh... được chưa. Anh thích màu gì?
- Màu xám.
- Vì sao?
- Vì đó là màu Hân của anh thích!
- Anh thích ăn gì?
- Ăn cơm nước tương.
- Vì sao?
- Vì Hân của anh thích!
- Anh thích con gì?
- Con người tên Hân!
- Là nam cũng được hả?
- Người này, ờ... chưa xác định được giới tính!! AAAAAA... (bị véo)
- (Thì thầm vào tai) Em...yêu...anh...
- Yêu bao nhiêu? (Cũng thì thầm)
- Bằng vũ trụ..... Anh yêu em bao nhiêu??
- Chưa biết ... AAAAAAA (Bị véo, lần nữa).
Trong phút chốc, đoạn băng kỷ niệm "Lần đầu tiên tỏ tình" trong đầu trở thành một đoạn phim tình cảm rẻ mạt bị quăng vào thùng rác.
Về đến cổng ký túc xá, tôi giật mình dừng lại. Anh đứng đó, vẫn chiếc áo khoác dài tôn lên dáng người dong dỏng, tai đeo cặp len bông trước đây tôi vẫn nằng nặc bắt anh dùng, gương mặt anh trắng nhợt, môi run run như thể đã đợi tôi từ lâu lắm. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, mắt anh sáng lên, đứng thẳng dậy, bước đến gần. Lúc này tôi mới nhận ra đôi mắt thâm quầng của anh, vẻ mệt mỏi cố giấu giếm bằng nụ cười nhẹ.
- Em về rồi à?
- Anh đến làm gì? - Tôi cụp mắt, chiếc áo len caro bên trong làm tôi nhớ đến buổi tối hôm trước, sực tỉnh.
- Em đừng làm khuya như thế...
- Anh muốn gì? Tôi làm khuya mấy cũng không bằng anh!! Anh cút về đi, đừng để tôi phải dùng đến cái tát thứ hai.... - Run run quay đi, tôi tránh nhìn ánh mắt ấm áp như đang thiếu đốt của anh. Đóng kịch cũng tài đấy...
Anh cười nhẹ, hít thật sâu, rồi thở dài:
- Cho anh xin lỗi....
Không gian im lặng một khoảng. Như thật dài. Tôi định nói xối xả vào mặt anh những gì đang gào thét trong đầu tôi bao ngày nay. Nhưng khi ngước lên, tôi chỉ có thể cho anh thấy gương mặt đẫm nước của mình, giọng nói vỡ vụn theo tiếng nấc:
- Anh...chỉ nói...được ... thế thôi sao... Cứ mỗi lần ... đá cô nàng nào... anh cũng nói vậy à??... Anh là đồ.....
Tính từ "giả dối" bị nước mắt chặn ngập trong họng... Cuối cùng, tôi chỉ lắp bắp được một câu "Anh về đi". Rồi lại nấc nghẹn.
Lại im lặng. Mấy đôi tình nhân đi chơi về qua, thấy cảnh tượng ấy cứ quay lại nhìn chòng chọc.
- Anh yêu em.
Anh cố nói, như thể khó khăn lắm mới có thể thốt lên được. Lau nước mắt, tôi cười khẩy:
- Anh thiếu chữ "không" rồi. Đừng làm tôi ghê tởm nữa, không cần tìm tôi làm gì, không cần phải thấy có lỗi hay thương hại đâu, cứ là đúng "chuyên môn" của anh là được rồi...
- Anh ước gì em biết được là anh yêu em nhiều như thế nào.
Anh nói như thể không nghe thấy lời tôi.
- Em có yêu anh không?
Tôi một lần nữa phải tránh ánh mắt nóng rực ấy.
- Anh điếc à? Cơn giận phút chốc trào lên. Tôi ngu mới yêu anh, tôi không muốn ngu lâu thêm nữa đâu. Anh cút đi!!
Anh vờ như không nghe không biết, khẽ cúi xuống đóng cúc chiếc áo khoác xám tro tôi đang mặc. Ngạc nhiên trước những cử chỉ thân mật đến mức trơ trẽn ấy, tôi trợn mắt, trong phút chốc không biết mình nên làm gì. Anh thì thầm:
- Anh thích màu xám, vì Hân của anh thích màu xám. Anh thích cơm trộn tương vì Hân của anh thích ăn. Và anh thích con người tên Hân.
Anh ngẩng lên, tay áp nhẹ vào má tôi, nhìn sâu vào mắt.
- Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người em thôi, chỉ bằng tất cả những gì thuộc về em thôi.
...
Tôi đứng như trời trồng. Anh chỉ khẽ mỉm cười, rồi quay đi. Trong phút chốc, dáng đi dong dỏng ấy chìm trong ánh đèn đường và những tiếng xe cộ inh tai ngoài kia. Tôi chỉ biết đứng khóc....
Sáng sớm, chuông điện thoại kêu inh ỏi, suýt nữa tôi tắt đi vì tưởng chuông báo thức. Mãi mới mở được cặp mắt sưng húp:
- À lô. Giọng ồm ồm ngái ngủ.
- Chị Hân, chị phải đến đây ngay....
Chạy trên hành lang trắng xóa, nồng mùi kháng sinh của bệnh viện, Hân mím môi đến trắng bệch, mắt dao dác tìm số phòng. Lên đến nơi, cô khựng lại, nhìn chiếc giường trắng xóa đang được một cô y tá dọn dẹp, phủ lại ga.
- Chị ơi, giọng Hân run run, chị ơi cho em hỏi anh Phạm Huy Tùng nằm đây đâu rồi ạ?
Chị y tá chưa kịp trả lời chợt có tiếng gọi ngoài hành lang làm Hân giật mình:
- Chị Hân, chị Hân phải không ạ?
Hai người, một cậu nam mặt trẻ măng, và một cô gái tóc dài xoăn xõa chạy nhanh lại. Mắt ai cũng đỏ hoe.
- Em chào chị, giọng người con trai nghẹn nào, em là Hoàng, cùng tổ công tác với anh Tùng...
- Tổ công tác? Tổ công tác nào?  Giọng Hân không còn chút biểu cảm, mắt vô hồn ngơ ngác nhìn vào hai gương mặt trước mắt.
- Chị phải bình tĩnh, chị phải thật bình tĩnh. Có vẻ anh chàng này tưởng Hân không còn tỉnh táo. Anh Tùng bốn hôm trước, trong lúc đi làm nhiệm vụ với chị Quý đây - Cậu ta chỉ sang bên cạnh - có gặp chị, hình như chị hiểu lầm anh ấy, nhưng vì nghi phạm đang ở trong nhà nghỉ ấy nên anh Tùng không thể đuổi theo chị được....
- Nghi phạm nào? Hai người nói gì vậy?
Gương mặt thất thần của Hân khiến đôi nam nữ bối rối. Cô gái cất giọng nghèn nghẹn, thì thầm: "Chị ấy đang shock, từ từ đã."
Gương mặt chàng trai đỏ dồn lên, như đang cố nén xúc động, rồi anh thở mạnh, cố gắng rành rọt:
- Ngay buổi chiều hôm sau, lúc đội em đang đuổi theo nghi phạm đó, anh ấy bị trúng đạn vào vùng cổ. Bọn em... bọn em đưa vào viện kịp.... nhưng đến tối hôm qua... anh .... anh ấy... mất.
Hân cười, đôi mắt ngơ ngác bắt đầu ngấn nước, đầu lắc nhè nhẹ:
- Anh đang đùa à?... Tối qua anh ấy còn gặp tôi xin lỗi....
- Chị Hân, chàng trai thở mạnh lần nữa, đặt hai tay lên vai cô, cố gắng giữ cho môi không run, rành rọt khẳng định lại những lời đau đớn. Chị Hân, Anh Tùng mất rồi, anh ấy hôn mê gần ba hôm nay. Tối hôm qua bác sĩ báo anh ấy lên cơn sốt, và anh ấy.... đi ngay sau đó....
Không còn nghe thấy những lời cố gắng an ủi sau đó của hai người lạ trước mặt, Hân quỵ xuống. Cô gào lên, âm thanh dội lại từ bốn bức tường trắng lạnh nghe thật khủng khiếp...
Anh ấy là cảnh sát. Anh ấy chỉ muốn để Hân và đứa con sau này được tự hào...
Anh yêu em bao nhiêu?

CHỜ ĐỂ YÊU

Tháng 10 rồi, gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ một ngày nữa lại trôi qua thẫn thờ. Tôi là một bác sĩ cũng có thể coi là một y tá thực tập. Tôi cần tiền để trở thành một bác sĩ thực thụ. Theo tờ địa chỉ nhàu nát trên tay tôi đến một ngôi nhà nhỏ, một cô bé ra mở cửa với khuôn mặt phúc hậu.
- Mời chị vào nhà ba mẹ em đang đợi chị
Trong ngôi nhà là những đồ nội thất tinh xảo một người phụ nữ và một người đàn ông mỉm cười nhìn tôi.


- Nhờ cháu chăm sóc ông cụ nhà chú nhé, cô chú có việc nên ko ở đây được- Vừa nói họ vừa đưa tôi một tờ ngân phiếu
Bóng chiếc ô tô đã khuất sau rặng cây, nắng vẫn đổ xuống đều đều nhè nhẹ. Tôi bước tới căn phòng trên cùng của căn nhà.
Cánh cửa mở ra... Một ông cụ ngồi trên chiếc ghế bành đôi mắt nhìn ra cửa sổ xa xăm.
- Cô tên là gì? Ông bỗng cất tiếng hỏi
Nước mắt tôi ứa ra, ông giống nội tôi quá ông khiến tôi bỗng nhớ nội tha thiết - như đã chắp cho tôi ước mơ trở thành một bác sĩ. Nén nước mắt tôi mỉm cười nhìn ông
- Con tên là Dương từ nay con sẽ chăm sóc cho ông
- ừ con ngồi đi .Ông mỉm cười,gương mặt ông thật phúc hậu. Đôi mắt đượm buồn, mái tóc đã bạc phơ.
Tôi rời khỏi căn nhà với cảm giác bâng khuâng. Gió vẫn cứ thổi, nắng vẫn cứ đổ xuống đường, sao lòng tôi bỗng nhiên buồn quá
Ngày đầu tiên, ông đưa tôi một xấp giấy.
- Con nè giờ con có thể giúp ông điều này được ko?
- Dạ
Ông muốn tôi viết lại vào giấy những câu chuyện ông kể cho tôi nghe.
Ở một ngôi nhà nhỏ có một cô bé ngày nào cũng nhìn ra cửa sổ với đôi mắt đượm buồn, cô sống với mẹ của cô. Có một cậu bé ở nhà bên muốn cô không buồn nữa nên đã lén rủ cô đi chơi. Mỗi ngày cậu đều để một bức thư dưới gốc cây cho cô. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai rồi ngày thứ ba thứ tư đến ngày thứ năm thì mẹ của cô bé mời cậu lên nhà chơi và nhờ đó cậu biết vì sao cô bé lại không thể đi chơi. Cô bé bị dị tật ở chân và nỗi buồn khi người cha bỏ ra đi đã khiến cô bé trở nên chán nản. Cậu bé rất muốn cô bé vui lên nên mỗi ngày cậu lại lên đồi chụp một bức ảnh thật đẹp vẽ mộ bức tranh phong cảnh treo lên cây trước cửa sổ nhà cô bé với ước mong cô bé vui hơn. Ngày qua ngày những cành cây trước cửa nhà cô bé đã đầy ắp những bức tranh bức ảnh sống động. Một ngày,cơn bão từ đâu ập đến đã lấy đi tất cả những bức tranh treo trên cây. Tối đó vừa nhìn từng đợt gió kéo qua thổi những bức tranh đi về một phương trời xa đó cô bé vừa khóc, cô muốn làm gì đó cho cậu bé. Sáng hôm sau khi vừa mở cửa cậu bé đã nhìn thấy cô bé cùng chiếc xe lăn chờ dưới gốc cây. Cô bé dưa cho cậu một bức tranh vẽ một cậu bé ngồi trên đồi đang hí hoáy vẽ một cái gì đó dưới chân trời đỏ rực bóng nắng. Cô bé nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của cô vẽ vào trái tim cậu bé một cái cảm giác gì đó khiến cả cậu bé ko ko thể diễn tả được. Từ đó cậu bé và cô bé trở thành 2 người bạn thân.
- Ông à câu chuyện còn nữa ko ông
Ông mỉm cười nhìn tôi
- Còn nữa chứ nhưng ông sẽ kể cho con nghe vào lần sau có được ko
- Vâng
Từng ngày trôi qua đối với tôi không còn buồn tẻ nữa mà tràn ngập màu sắc của những câu chuyện ông kể cho tôi. Mỗi ngày ở đây ông lại dạy tôi một điều mới mẻ, vừa nghe ông kể chuyện tôi vừa gấp những côn hạc giấy để vào một cái lọ thủy tinh ông cho tôi. Ông nói rằng khi tôi gấp những con hạc giấy đầy cái lọ này tôi sẽ nhận ra có một thiên sứ bên cạnh tôi như ông từng nhận ra thiên sứ của ông vậy đó.
Ánh nắng cuối ngày lại đổ xuống, cậu bé cuối cùng đã giúp cho cô bé có thể tự bước đi bằng chính đôi chân của mình... Rồi thời gian qua đi cô bé và cậu bé đã lên đại học họ chia sẻ cho nhau từng hạnh phúc nỗi buồn nhỏ nhỏ. Nhưng bỗng một ngày cô bé rời đi mà không nói tiếng nào cho cậu bé cả. Cậu bé đã tìm cô bé ở khắp nơi, tìm kiếm cô bé đến vô vọng nhưng không thể thấy cô bé đâu cả. Cậu tuyệt vọng như không muốn sống nữa nhưng khát vọng một ngày được gặp lại cô bé đã giúp cậu có động lực tiếp tục sống tiếp tục học tập.
- Ông à, vậy cuối cùng cậu bé vẫn không gặp lại được cô bé sao
Ông mỉm cười
- Ừ
- Sao lại thế được sao ông không để họ lại được gặp nhau ạ
- Ông không thể vì chính ông cũng không thể gặp lại cô ấy nữa
Tôi sững sờ
- Vậy ông chính là cậu bé đó sao
- Ừ nhưng giờ ông đã biết bà ấy ở đâu rồi
- Vậy tại sao ông không đến gặp bà ấy
- Ông già quá rồi đi lại còn khó nữa mà
Vậy là tôi quyết định đi gặp bà ấy (cô bé) cho ông. Tôi đến một ngôi nhà nhỏ bé trông một ngõ sau,một nơi yên tĩnh như tách biệt với thành phố náo loạn ngoài kia. Tôi bấm chuông, một cô gái ra mở cửa
- Tôi có thể gặp bà Phúc được ko ạ
Cô gái đưa đôi mắt buồn nhìn tôi
- Cô đến muộn rồi bà tôi vừa qua đời. tôi biết cô là ai rồi, cô là cháu ông Phong đúng ko. Giờ thì bà tôi ko thể gặp cô nữa rồi nhưng trước khi mất bà có gửi một lá thư cho ông.
Tôi bùi ngùi nhận lá thư từ tay cô gái ra về. Lòng tôi buồn quá tôi đã không thể giúp ông gặp lại người mình chờ đợi suốt bao năm qua.
Nắng chiều ủ rũ đã tắt từ bao giờ. Những giọt mưa trĩ nặng rơi xuống trần gian như khóc thương cho một mối tình dang dở...
Tôi đưa ông bức thư
- Con xin lỗi ông nhiều lắm con không thể giúp ông gặp lại bà ấy.
Ông đọc bức thư đôi mắt già trùng xuống nặng những giọt lệ
- Con mau lấy giấy bút đi ta sẽ viết nốt câu chuyện
Thời gian trôi đi cậu bé giờ đã trưởng thành nhưng vẫn mang nỗi buồn vô vọng là được gặp lại cô bé của mình. Bỗng một hôm, thiên sứ đến với cậu bé. Thiên sứ vẽ ra một chiếc cầu vồng dẫn đường cho cậu bé đi tìm cô bé. Cậu bé đi mãi đi mãi cuối cùng cậu cũng tìm được cô bé đang ngồi thẫn thờ bên một dòng sông. Cậu bé cất tiếng hỏi
- Tại sao cậu lại đi không nói một lời nào như vậy?
Cô bé bật khóc mãi mới cất tiếng nói khẽ
- Vì mẹ mình chết rồi, mình phải đi tìm bố để dẫn bố về thăm mẹ, mẹ mình vẫn luôn nhớ bố mình
Nắng đổ xuống dòng sông, gió rì rào ôm lấy hai đứa trẻ.
Cuộc sống là như thế, cuộc sống bỗng cho người ta một món quà thật quý giá rồi một ngày lại lấy đi món quà đó khỏi tay ta. Phải biết trân trọng những món ùa đó khi nó còn ở bên cạnh mình. Tình yêu quả thật rất cao cả thiêng liêng, nó tạo cho người ta động lực để chờ đợi tìm kiếm dù biết vô vọng.
Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất nhiều thứ để khám phá. Giờ thì lọ hạc giấy đã đầy rồi, đương nhiên tôi cũng đã biết ai là thiên sứ đã mở ra cho tôi cuộc sống mới, đó chính là ông dù giờ đây ông đã đi một nơi thật xa và chẳng còn bao giờ về nữa. Tôi cũng sẽ chẳng bao giờ được nghe những câu chuyện của ông nữa, cũng chẳng được nhìn bóng ông ngồi trên chiếc ghế bành cùng đôi mắt nhìn xa xăm nữa. Cuộc sống có nhiều ý nghĩa hơn ta tưởng, và ta sẽ nhận ra ý nghĩa thực sự khi dừng lại và chờ đợi nó đến.