Ở LẠI PHÍA SAU


Tôi và anh gọi nôm na là bạn nối khố. Anh hơn tôi tận hai tuổi. Chúng tôi lớn cùng nhau, từ lớp mẫu giáo đã tự đi học chung với nhau. Lúc ấy, anh như một người hùng luôn bảo vệ tôi trước những người hay ăn hiếp bắt nạt, lấy phần cơm cho tôi và xin cô giáo chịu đòn giúp tôi. Tôi còn nhớ chúng tôi cứ đi trên con đường mòn ra khỏi hẻm để đi đến trường học, anh luôn đưa cánh tay mình ra cho tôi nắm vào, kéo nhau đi qua tháng ngày khôn lớn. Chúng tôi bắt đầu trưởng thành, nhưng không thay đổi thói quen, cứ đi học chung với nhau, không còn nắm tay nữa, nhưng vẫn bị hiểu lầm. " Chúng nó yêu nhau đấy." Lý do mà chúng tôi không có mối tình học trò nào, và tôi cũng không cần mối tình nào, vì, tôi yêu anh.
Anh trượt đại học, những hai năm liền. Tôi luôn an ủi anh, bảo chờ em thi cùng anh. Anh mỉm cười cho rằng tôi chính là thần may mắn của anh. Phòng thi rộng mở, tôi thấy anh áp lực và chảy mồ hôi, tôi bước lên nắm nhẹ tay anh an ủi: "Không sao đâu, anh sẽ qua thôi. Có em ở đây, cùng phòng với anh đây." Anh cười nhẹ. Chúng tôi cùng đỗ vào đại học, với điểm số tương đương nhau, khá là cao.
Trường cách nhà khoảng mười cây số, mỗi ngày chúng tôi đều đi cùng nhau trên chiếc xe cup của anh qua năm tháng. Anh cao ráo và đô con, có lún tiền be bé dưới miệng và ánh mắt như cười thân thiện khiến cho anh vào trường không bao lâu, đột nhiên trở thành người được nhiều cô gái hỏi đến nhất. Người thường xuất hiện cùng anh chính là tôi, là tâm điểm những câu hỏi về anh. Người ta không quan tâm tôi đau lòng hay khó chịu. Tôi bảo: "Tìm anh mà hỏi." Anh thì bảo: "Em cứ trả lời anh có người yêu rồi là xong." Chúng tôi chợt phát lên cười, ánh nắng vàng xuyên qua kẽ tay lọt xuống mặt sàn thành tia sáng tối khác nhau đang nhảy múa.


Cô ấy là Đan Đan. Cô gái khóa dưới mái tóc màu nâu đỏ và cái miệng bé tí hin lúc nào cũng cười. Anh và Đan gặp nhau lúc học chung lớp ngoại khóa. Chẳng hiểu điều gì ở cô ấy làm anh say sưa mê mệt. Có hôm tôi bắt gặp anh đang vẽ cô, một bức tranh khá lớn chưng trên một góc trịnh trọng, trên cả những bức vẽ tôi. Tôi nói lẫy: " Thích sao không tỏ tình với con người ta?" Anh mơ màng nhìn ra cửa sổ và nói: " Muốn lắm, chưa có dịp ngỏ lời." Tôi quay đi và cảm thấy lo lắng, một nỗi lo vô cớ cứ ám lấy bản thân, tôi biết là tôi sắp mất anh rồi, nay mai, khi cô gái ấy gật đầu, anh sẽ là của cô ấy, chẳng còn là của tôi suốt những năm tháng qua nữa.
"Hôm nay anh phải mặc áo màu gì?" "Khi tặng hoa nên đưa hai tay hay sao? Có nên xịt nước hoa cổ tay không?" tôi cặm cụi ủi áo cho anh, mà nước mắt sắp rớt, chỉ nhẹ an ủi: "Anh đừng lo quá, cô gái ấy sẽ yêu anh thôi. Anh đừng lo quá..."
Hôm nay là một tháng họ quen nhau rồi đấy. Tôi đã tự mua xe và đi học một mình, vì anh bận đưa đón Đan dù học không cùng giờ. Anh luôn kiên nhẫn với cô ấy. Tôi còn nhớ có lần tôi học muộn để anh chờ hai mươi phút, anh đã cằn nhằn. Còn Đan, thậm chí ngày hẹn còn vô tư ngủ quên, anh kiên nhẫn ở cổng nhà mặc mưa bay hành hạ. "Người yêu cuối cùng của anh." Tôi quay nhìn: "Anh muốn cưới cô ấy hả?" Cười mỉm thay cho câu trả lời. Tôi đưa tay vỗ vai anh: "Cố lên chàng trai." Khi anh bước khỏi sân nhà tôi, quay vào mà nước mắt chảy ào ạt. "Chàng trai của tôi, cố lên..."
Chiều, anh nhắn một tin là muốn đi lựa quà. Cũng gần tới sinh nhật tôi, anh vẫn còn nhớ, tôi cười nhẹ an ủi là ở một góc nào đó trong anh, tôi còn hiện diện. Anh đưa tay lấy sợi dây chuyền hình mặt trăng ôm ngôi sao bé tý, đưa lên cổ tôi ướm thử và bảo chị tiếp tân gói lại. Tôi hỏi anh:
- Đâu có cần phải mua quà đắt như vậy chứ.
- Phải chứ em. Đây là món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng Đan Đan mà.
Thì ra là của Đan Đan. Sinh nhật của Đan trước tôi hai ngày. Tôi hẹn lý do là bận đi học, trên đường về đã khóc, nước mắt nhòe nhoẹt làm Sài Gòn hư hao đi nhiều quá...
- Năm nay con không định làm sinh nhật hả ?
- Không mẹ. Năm nào cũng sinh nhật rồi.
- Thằng Minh có bồ rồi, đúng không ?
- .......
- Trải qua mối tình đơn phương, sẽ trân trọng hơn sau này những người thương mình.
- Con không có thương anh Minh mà.
Tôi quay bỏ lên phòng và cắm nhạc cả buổi tối. Đan Đan có mọi thứ, riêng tôi chẳng có gì ở anh nữa, từ tình yêu cho đến những quan tâm bé nhỏ của anh. Sài Gòn quay đi là mất nhau, Sài Gòn quay đi là không còn nhau hiện diện, lạc hẳn nhau giữa những nỗi buồn xa vời vợi...
Phải chi tôi có một điều ước, tôi sẽ ước không bao giờ gặp lại anh, không bao giờ nhớ đến anh, như người dưng nào đó đi qua nhau giữa Sài Gòn chật chội này, anh và tôi sẽ đi qua chẳng còn thương anh hay vương vấn gì ở anh. Phải chi có điều ước...Phải chi Sài Gòn to ra, để con đường và mỗi ngày không thấy anh bên cạnh người khác, tay níu tay mà chua xót cho tôi cứ ôm tình yêu của mình im lặng đứng ở sau lưng anh, âm thầm quan tâm những gì Đan Đan bỏ quên. Khoảng cách bước đến anh tuy chỉ là vài bước nhưng trong lòng thì thật xa, anh cứ đứng ở đó mà thấy một bước chân kia là cùng trời bước gần đến cuối đất.
Những ngày mưa hối hả kéo ướt tháng bảy Sài Gòn, u dột và tối tăm. Tôi bước thật nhẹ giữa những bậc trắng vạch kẻ qua đường. Khi còn bé, tôi nhớ anh và tôi cứ đứng chờ đèn đỏ, mà anh nắm chặt vạt áo tôi, sợ tôi hiếu động bước xuống lòng đường. Có hôm bị ngã trầy đầu gối, anh cõng tôi, nhảy tung tăng qua những vạch ấy. Trước mắt tôi còn hiện diện hình ảnh đôi trẻ con cõng nhau tung tăng nhảy lên vui vẻ giẫm lên những hố đọng nước tung tóe. Màu nước nhòe đi trên mắt, chỉ còn là hình bóng và góc đường này, là của muôn người, chẳng phải riêng tôi và anh nữa. Cái bến xe, cô bán xôi cuối đường, ông cụ bán chong chóng ở cổng trường học, tôi chọn mua một cây chong chóng sáu màu sắc bay tung trong gió, bật lên cái nền trời u tối kia màu sắc tối tăm. Anh nói tôi : Khi em có một điều ước nào, hãy thổi nó vào chong chóng, gió sẽ mang điều ước của em bay lên trên trời. " Bây giờ em có một điều ước, liệu nó có mang anh về bên em như ngày trước được hay không?" Chong chóng thì vẫn quay, còn anh thì vẫn đi, xây hạnh phúc ở đâu đó, không phải bên tôi, người anh chọn không phải tôi. Tôi và cây chong chóng cứ thơ thẩn lang thang dù trời cứ mưa bay nhè nhẹ, cuối cùng tôi tặng nó cho một em bé trong công viên, để chong chóng ấy vui vẻ chứ không buồn như tôi bây giờ.
Tôi vẫn giữ thói quen khi anh ốm, mua cháo và thuốc cho anh. Chẳng hiểu điều ấy đã có gì sai, anh đã nói : " Bạn gái anh làm được mà!" Hôm ấy tôi về và hũ cháo nguội lạnh đi, để nó trên ghế của công viên tôi ngồi im nhìn nó lạnh ngắt, đúng rồi, bạn gái anh có thể bỏ mặc anh, tôi thì không. Cô ấy có thể bắt anh chờ cả tiếng, tôi chưa để anh chờ tôi quá hai phút vì ngủ quên, cô ấy có thể để mặc anh dầm mưa đi theo cô ấy trên phố do giận dỗi, còn tôi chẳng đành lòng để anh nằm sốt chẳng một viên thuốc nào. Cô ấy thì có thể gây gỗ làm anh đau lòng cả tuần, còn tôi chưa bao giờ nói một lời quá nặng với anh. Đúng rồi, cô ấy nhẫn tâm được, còn tôi thì không...
Từ trước đến giờ, tôi luôn đứng sau lưng anh. Cứ thấy anh mà chẳng chạm được anh. Cứ ở đó nhìn anh đi qua vui buồn và hạnh phúc, có người khác tay nắm tay hay hờn dỗi, tôi ở đó bỏ phí tuổi xuân của mình chỉ nhìn anh vấp ngã hay thành công. Muốn bỏ anh mà bước đi, rồi lại hỏi bản thân : "Liệu anh ốm có cháo ăn hay thuốc uống? Liệu hôm nay trời mưa anh có mang theo dù ? Liệu ngày mai có ai nhắc nhở anh phải theo điều đúng đắn ?..." Cho nên, tôi không bao giờ bỏ quên anh được, chỉ ở sau lưng anh mà lặng lẽ tổn thương...
Có người nói với tôi, cứ chạy đến gần mặt trời nhất định sẽ bị thiêu cháy, vì mặt trời không của mình, đừng cố hữu, mà hãy ở xa chiêm ngưỡng nó, để tia nắng cho nó vừa đủ ấm, dù cái ấm đó chỉ là do vô tình mặt trời đánh rơi tia sáng mà thôi.
Đan Đan sắp kết hôn, không phải với anh, mà với chàng trai Việt kiều nào đó đã quen nhau được hai năm. Anh cứ như điên dại lao vào rượu thất thỉu trên phố. Hôm ấy trời mưa to, rất to, cả thành phố chuyển động như một cơn hồng thủy kéo đến. Tôi che dù đi mua vài món đồ, ở bên kia đường, anh đang nằm yên trên vỉa hè, mặc cho mưa tạt vào người và bắt đầu gào khóc, kêu tên Đan Đan để cho mưa cuốn xô tiếng gọi ấy thành tiếng lòng đau xót.
- Anh về nhà đi. Mưa ướt anh rồi, kẻo ốm. Người yêu được thì quên được, có được người khác thôi.
Anh bật dậy nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe tràn nước mắt và ôm chầm lấy tôi khóc tiếng nức nở. Cánh dù bay đi cuối phố, tôi ướt mèm trong cái ôm đó, nước mắt cứ chảy theo anh mà không nên lời để có nơi mạnh mẽ cho anh dựa vào. Tôi hợp với vị trí sau lưng anh rồi, khi anh ôm tôi, có chút xốn xang không quen, dù cái ôm đó chỉ là anh quá đau lòng vì Đan, không phải vì tôi.
Phải chi tôi có một điều ước, tôi ước là anh sẽ quên đi, mọi thứ khiến anh đau khổ, quên đi cả tôi cũng không sao. Vì tôi không đành lòng để anh như vậy, có một vết cắt ở trong lòng thừa dịp sẽ nhói đau, như tôi lúc ấy. Phải chi tôi có thể kéo anh khỏi Sài Gòn này, đi về nơi nào đó để anh có thể bắt đầu lại những ngày tháng yên ả trôi đi, không vội vã, không đau lòng, không có gì ở đó cả, và dĩ nhiên cũng không có tôi.
Tôi chọn dù sao này anh có yêu tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ từ chối để đứng sau lưng anh, lo lắng cho anh những cái mà anh đã đánh rơi lại, vì nếu bước ngang bằng cùng anh, sẽ không ai nhận ra đằng sau anh có những gì để khi anh vấp ngã, cũng chẳng có ai bước lên cùng để đỡ anh dậy, để anh bước đi và tiếp tục ở đằng sau.
Tôi biết, cái Sài Gòn này thật lớn, thật đông người, nhưng chẳng ai ở sau lưng anh, như tôi đang làm đâu, không ai nhận ra anh ngay khi thấy anh ở sau lưng, không ai chỉ cần nghe tiếng bước chân là biết anh, không ai có thể theo anh năm tháng phía trước.Anh đã là mặt trời, chỉ ở xa mà chờ nó vô tình ban phát hơi ấm nhỏ nhoi, còn hơn đến gần bên và bị thiêu cháy tan biến đi. Cứ giữa hơi ấm đó âm ỉ, không phai còn hơn bùng cháy một lần rồi không còn gì nữa. Tôi cũng như mặt trăng, được chiếu sáng dù chỉ là ánh sáng mỏng manh phản chiếu từ mặt trời, nhưng nó vẫn là hành tinh lạnh lẽo đến cùng cực.

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »